Chạm Mặt Sở Khanh

chương 37: sở khanh tái thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài phút sống ảo: Hà Nội thất thủ, Ngô mỗ đang ốm yếu bệnh tật khổ sở, mấy chế có đọc chùa cũng phải vote lấy một cái ủng hộ tinh thần phát chớ, ai có tâm hơn làm ơn còm men dùm nha, huhu, hừ hừ...

. Sở Khanh tái thế

-Dương Mẫn cô muốn giả câm tới bao giờ? Nói mơ thì được mà nói chuyện với tôi khó khăn như vậy sao?

Lâu rồi Dương Mẫn mới lại cảm thấy hắc khí tràn ngập trong ngôi nhà như thế này. Coi bộ cuộc chiến tới lúc phải bắt đầu hiệp II rồi, cũng phải dứt bỏ hết yếu đuối của quá khứ đi, vùng lên mà trả thù nợ mới với Ngô cầm thú này thôi.

Suy nghĩ rất nhiều cô đã thông suốt rồi, hắn đã nói cô chỉ cần hận hắn thôi, hận một mình hắn là đủ, cô cũng không muốn hận Trần Hạ nữa, vậy chẳng phải trọn vẹn ý hắn mà cô cũng chẳng thiệt thòi gì rồi sao. Hơn cả cô đã không còn gì để mất nữa, đau khổ bao nhiêu cũng nếm trải hết rồi, không thể để cầm thú đê tiện làm toàn chuyện bỉ ổi xấu xa kia nhởn nhơ chán cô thì đá đít đuổi đi bắt người vô tội khác thay thế. Cô cũng chẳng tốt bụng tới nỗi lo cho ai đó khác, chỉ là cô đã khổ sở cũng phải bắt hắn nhất quyết trả giá, thậm chí phải khổ sở hơn cô. Nếu có kẻ khác đau khổ hơn mình, nỗi đau của mình sẽ được vơi bớt, chẳng phải như vậy?

-Về chuyện anh nói sẽ li hôn...

-Chỉ là thử coi cô có chịu mở miệng ra không thôi.

-Tức là...

-Cô vẫn còn giá trị với tôi. – Chừng nào chưa làm cô quên hết mọi thứ về Trần Hạ chỉ một lòng hận tôi, tôi nhất quyết không buông tha cô. Cái vế sau nếu nói ra ắt người ta sẽ nghĩ anh bị điên mất thôi, trong khi đúng là anh điên thật. =)))

Thật vừa hay, đỡ mất công cô lại phải giả bộ này nọ để níu kéo hắn.

-Còn việc tôi với Trần Hạ...

-Cô với hắn còn có thể có gì nữa sao, còn quá khứ của các người tôi không thèm bận tâm.

-Anh đã biết từ đầu đúng không?

-Sao, tôi có nhiệm vụ phải nói cho cô mấy chuyện vớ vẩn đó à?

Chuyện vớ vẩn? Sinh mạng ba mẹ cô, nỗi mất mát lớn nhất cả đời cô, khởi nguồn cho mọi đau đớn của cô, vậy mà hắn tỉnh bơ nói đó là chuyện vớ vẩn? Thật không hổ danh là Ngô cầm thú mà.

-Tại sao anh lại cứu tôi?

-Cô chết rồi tôi chơi tiếp với ai?

Câu trả lời dễ đoán quá mà. May mà hắn không trả lời điều gì đó gây shock. Hắn cứ lưu manh đê tiện như thế này cô còn dễ dàng xử lí chứ mưu mô xảo quyệt lừa lọc các kiểu cô thấy sợ lắm.

-Chuyện đứa trẻ thì...

-Đứa trẻ nào, con cô với hắn á?

Dù là nói về đứa trẻ nào cô cũng thấy mình là một người mẹ tồi tệ hết. Sao cô còn dám nhắc tới, còn dám mang điều này ra để thực hiện kế hoạch trả thù nhỏ nhen ích kỉ của mình? Thân làm mẹ còn chẳng yêu con, Ngô Khanh cầm thú như thế có cố tình không nhớ tới nó cũng chẳng có gì lạ. Nhưng cố tình nhắc tới đứa con của cô với Trần Hạ rõ ràng vừa muốn đả kích cô, vừa là nhạo báng cô mà. Thực sự đã bị Ngô Khanh làm cho mất hết tinh thần chống trả rồi.

-Tạm thời Hân Hân sẽ quay lại làm trợ lí cho tôi, cô không cần tới công ty nữa.

Sao cô cứ có cái cảm giác hắn không còn hứng thú với cô nữa. Nếu đã là như thế hà cớ gì còn không chịu buông cô ra?

...

Vừa tới văn phòng nhìn thấy Mạc Hân, Ngô Khanh đã lao tới định giở trò với cô, ngay lập tức đã bị cô thẳng thừng đá mạnh vào chân.

-Cậu liệu hồn, tớ không còn là Mạc Hân của cậu như trước nữa đâu.

Co chân lên suýt xoa vài cái xong anh quay trở lại mặt nghiêm túc, dè bỉu nhìn đối phương.

-Có mới nới cũ, cậu cũng dễ dãi quá đấy. Có thật là đã yêu tớ gần hai mươi năm trời không vậy, tin không nổi.

-Có người hết lòng vì tôi, tôi cũng chịu tổn thương vì ai đó quá đủ rồi, đáp lại chân tình của người ta thì cũng có gì là dễ dãi. Ngô Khanh cậu nghĩ tôi cả đời này sẽ chỉ yêu mình cậu sao, đồ thảm bại còn ảo tưởng.

-Vậy mà cái người cô nói là hết lòng vì cô đấy cũng đã bỏ cô đi rồi đó thôi. Tự hào quá ha?

Vì cuộc đời đơn giản là người này công kích quá đáng buộc người kia phải công kích đáp trả. Chỉ có điều Ngô Khanh lại cảm thấy như thế này thật thoải mái, ít ra người bạn gái tội nghiệp của anh cuối cùng cũng đã nhận ra được hạnh phúc đích thực của đời mình. Chỉ là cô có hơi tự cao không biết trân trọng lại sợ chưa kịp sở hữu đã phải cay đắng để vuột mất thì thật đáng trách làm sao.

Có lẽ cũng ý thức được điều đó, trong giờ làm mà "nhân viên xuất sắc số một" Mạc Hân cứ hơi chút lại bỏ điện thoại ra nhìn, lòng ngóng đợi mà ý chí kiên quyết cứng đầu không chịu thừa nhận, dù chết cũng không chủ động gọi Mạc Hạ trước. Anh bỏ đi đâu cũng đã mấy ngày liền rồi, không lẽ lần này là muốn chấm dứt với cô thật sao, không yêu cô nữa? Không chịu được!!! >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio