Dịch giả: Titan
Bắc Hải quần đảo hải vực cùng Bắc Hải yêu tộc hải Tử vực mặc dù tiếp giáp vào nhau, nhưng song phương mỗi hải vực đều chia ra cô lập. Ở giữa có một dãi cách ly, bên trong dãi cách lý này song phương không được phái tu sĩ hoặc là yêu thú trú phòng, cũng nghiêm cấm song phương tu sĩ tiến vào trong đó, là Bắc Hải liên minh cùng Bắc Hải yêu tộc thế lực hoãn trùng khu.
Dĩ nhiên, trú phòng là nghiêm khắc, bất quá tu sĩ cùng yêu thú đông đảo, nơi nào lại là có thể bị toàn bộ quản thúc. Vì vậy, hoãn trùng hải vực còn là tồn tại rất nhiều tu sĩ cùng yêu thú. Chẳng qua là những tu sĩ này cùng yêu thú đều là len lén lên vào mạo hiểm. Song phương đều coi nhau làm con mồi, thắng tự nhiên có thể đạt được tu luyện tự nguyện, thua chỉ có thể mất đi sinh mạng.
Lục Bình ở Chân Linh biệt viện gặp phải "Đồng tu minh" chính là vong mệnh tổ chức do tu sĩ tạo thành như vậy.
Cái gọi là Hải cấm, chính là ở trong hoãn trùng hải vực, song phương cao cấp tu sĩ không đối với tu sĩ bên mình cung cấp bảo vệ. Nếu ở trong hải vực gặp đối phương, thậm chí là cao cấp tuần hải tu sĩ của bên mình, nếu có chết thì tự chịu không thể đổ thừa cho ai.
Giống đạo lý như vậy, nếu nói hải cấm khai phóng, chính là chì Bắc Hải liên minh cao cấp tu sĩ cam kết đối với tu sĩ tiến vào hoãn trùng hải vực săn giết yêu thú sẽ được cung cấp sự bảo vệ. Loại bảo vệ này là chỉ nếu yêu tộc xuất hiện cao cấp tu sĩ chẩn đánh, Bắc Hải liên minh sẽ có tu sĩ cùng cấp phụ trách tiếp chiến.
Một câu nói, tiểu hài tử đánh nhau, đại nhân không được nhúng tay!
Mùng một tháng mười, hải cấm khai mở!
Tu sĩ đã sớm chờ đợi lâu, ôm mơ ước tru diệt yêu thú, phát tài trí phú, thăng cấp tu vi lập tức xông về hướng hoãn trùng hải vực.
Hoàng Ly đảo cũng dần dần có tu sĩ quang lâm, phần lớn chẳng qua là luyện huyết kỳ tu sĩ. Những tu sĩ này bởi vì tu vi có hạn, không cách nào giống như dung huyết tu sĩ có thể đi xa săn giết yêu thú, chỉ có thể ở gần biên săn giết một ít luyện huyết kỳ yêu thú đổi lấy linh thạch. Cho nên, Hoàng Ly đảo có khoảng cách gần hoãn trùng hải vực liên trở thành căn cứ địa tiên tiến của bọn họ.
Ngay từ lúc Hoàng Ly đảo phường thị xây thành xong, Lục Bình lợi dụng danh nghĩa của hắn mướn ngay một cửa hàng. Đám Lý Tử Minh không nghĩ Lục Bình sẽ có hành động lớn như vậy, một chỗ cửa hàng, Chân Linh phải quyết định giá tiền thuế là một tháng ba trăm linh thạch, nửa năm nộp một lần. Lục Bình trực tiếp đem ba ngàn sáu trăm linh thạch đem vị trí tốt nhất mướn một năm.
Lý Tử Minh đám người âm thầm cười nhạo Lục Bình đem linh thạch múc nước trôi. Hồ Lệ Lệ cũng khuyên hắn chờ một chút hãy hành động, Lục Bình "Hắc hắc" cười một tiếng nói:
- Đợi thêm sẽ trễ!
Còn giựt giây cho Hồ Lệ Lệ thuê lấy một chỗ cửa hàng. Hồ Lệ Lệ trong lúc nhất thời không có nhiều linh thạch như vậy, và đối với đầu tư của Lục Bình cũng không nắm chặc. Lục Bình không thể làm gì khác hơn là lấy danh nghĩa Hồ Lệ Lệ mướn chỗ cửa hàng thứ hai.
Lục Bình muốn tự bản thân hắn mướn, không biết sao Chân Linh phái phảng phất làm quen chuyện này rồi, quy định mỗi người chỉ có thể mướn một chỗ cửa hàng, để cho Lục Bình không khỏi cảm thán vạn năm truyền thừa quả nhiên so với năm ngàn năm truyền thừa cao minh hơn. Ít nhất ở kiếp trước, cái vụ đầu tư bất động sản này các nhà quản lý không làm lôi lệ phong hành được như Chân Linh phái.
Lục Bình lại hướng bạn tốt của mình là Diêu Dũng, Sử Linh Linh đám người truyền tin, hỏi bọn họ có muốn mướn cửa hàng hay không. Đáng tiếc bọn họ đều không hứng thú, hơn nữa linh thạch trong tay cũng không cho phép bọn họ dính vào.
Lục Bình lại truyền tin cho Trần Luyện. Trần Luyện ngược lại rất cảm thấy hứng thú, lão Trần còn phải mấy năm mới có thể về hưu, bây giờ mặc dù để cho hắn từ từ tiếp nhận cửa hàng, nhưng người đến luyện khí chính là vì danh tiếng lão Trần mà đến, chỉ rõ là muốn lão Trần xuất thủ. Trần Luyện bị danh tiếng của cha che lấp, bản thân hắn hiếm có cơ hội luyện tay. Việc này đối với Trần Luyện si mê với luyện khí mà nói, thật sự là một loại hành hạ. Vì vậy, hắn cùng lão Trần thương lượng chuyên đến lập nghiệp trên Hoàng Ly đảo.
Lão Trần ngược lại sảng khoái, biết đây là cơ hội để cho Trần Luyện trưởng thành, vung tay lên cho hắn một vạn linh thạch đến Hoàng Ly đảo gây dựng sự nghiệp.
- Tu chân trăm nghề, mỗi tu sĩ trừ tu luyện ra, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ kiêm tu một loại hoặc là mấy loại tuyệt hoạt cùng tu luyện có liên quan. Giống như Lục Bình lựa chọn là chế phù cùng luyện đan; Hồ Lệ Lệ lựa chọn là trận pháp; Trần Luyện dĩ nhiên là luyện khí.
Tam gia cửa hàng dĩ nhiên là theo sát nhau. Bên trái là Trần Luyện "Tiểu Trần Luyện khí phô ", phía bên phải là Lục Bình Đan Phù lâu, trung gian một gian tạm thời dùng để thu mua da luyện huyết hậu kỳ yêu thú trở lên, các loại linh được cùng linh tài dùng cho luyện khí. Lục Bình đem ba cửa hàng đã thông, có thể lui tới hỗ trợ lẫn nhau.
Luyện khí phô làm ăn tự nhiên do tự bản thân Trần Luyện xử lý. Đan Phù các kinh doanh thì lấy mỗi tháng năm mươi linh thạch tiền công từ Chân Linh phái ngoại môn thuê một đệ tử tuổi chừng chừng bốn mươi tên Phương Đào làm chưởng quỹ. Sau đó, Lục Bình suy nghĩ một chút, tăng thêm ba mươi linh thạch, để cho Phương Đào kiêm nhiệm chưởng quỹ của cửa hàng thu mua linh tài linh dược. Trấn Luyện cùng Lục Bình đều đưa ra dành sách hàng hóa cần thu mua, ở phía sau ghi giá cả, để cho y toàn quyền phụ trách.
Trần Luyện bên kia an bài thế nào, Lục Bình không biết cũng không quản. Khi Hắn đi Địa Khôn đảo thường thị thu mua linh thảo linh đan, thuận tiện đem luyện huyết hậu kỳ các loại đan dược có thể mua đều mua một nhóm, phù lục cũng như thế. Hắn lại đem dung huyết kỳ có thể mua được đan dược dĩ nhiên tu luyện dùng đan dược chớ hòng mơ tưởng, bản thân Lục Bình còn cảm thấy thiếu không đủ dùng đây cũng mua một ít. Cho dù người bán bởi vì hắn mua nhiều cho giá ưu đãi, nhưng vẫn là tổng cộng ném ra gần một vạn linh thạch, cơ hồ chiếm một nửa tài sản của bản thân hắn. Sau khi trở về, hắn nhất luật theo như giá mua tăng giá lên hai tầng, đặt ở trên Đan Phù các bán ra. Số còn dư lại đặt ở trong trữ vật đại giao cho Phương Đào, để cho y bán xong bổ sung thêm.
Lục Bình luyện chế Tinh huyết đan cũng bày ở phía trên. Lục Bình một mực đốt linh thạch học luyện đan, đến trước mắt bớt lỗ kiếm lời còn xa mới tới.
Phù lục ngược lại tiến bộ không ít, được lợi từ thần thức cường đại, Lục Bình chế luyện mấy loại dung huyết tiền kỳ phù lục tỷ lệ thành công đều đạt tới năm tầng. Hơn nữa, phù lục chế thành có chất lượng cũng thăng cấp không ít.
Trong phường thì còn có Chân Linh phái tự thiết lập một nhà Bách Bảo các, tọa lạc vị trí dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng cũng cân nhắc đến Hoàng Ly đảo quá nhỏ, cho dù khai phóng hải cấm phồn vinh lên chăng nữa, thì dung lượng khác cũng có hạn. Vì vậy, môn phái chỉ khai mở ở nơi này một nhà Bách Bảo các, tương đương với tiệm tạp hóa trên tập thị của người phàm, cái gì cũng có.
Hải cấm sau khi khai phóng, đầu tiên phồn vinh chính là Huyền Kỳ đảo là tiểu đảo chiến lược. Các loại mua bán, giao dịch đạt thành một lượng khổng lồ. Chân Linh phái từ trong đó thu tiền lời ngày một lên cao.
Đợi đến hải cấm khai phóng nửa tháng sau, Hoàng Ly đảo dần dần xuất hiện trong mắt của tu sĩ ra biển. Nơi này chưa kể khoảng cách gần hoãn trùng khu, trên đảo các loại thiết thi mặc dù đơn sơ, nhưng cũng coi như hoàn thiện, có thể kịp thời bổ sung. Tiết kiệm đại lượng thời gian mới có thể có thu hoạch lớn hơn. Vì vậy, tu sĩ đến trên Hoàng Ly đảo cũng bắt đầu dần dần nhiều hơn.
Lục Bình liên tiếp có hai cửa hàng, hơn nữa lại mua trữ bị đại lượng đan dược cùng phù lục, đập tiến vào đó gần một vạn sáu ngàn linh thạch, lại lưu bốn ngàn linh thạch làm tiền vốn thu mua linh dược linh tài. Chỉ thoáng cái hai vạn linh thạch không thấy đâu, khiến cho cái túi hắn to phồng từ sự kiện Huyền Kỳ đảo thu hoạch cùng được môn phái tưởng thưởng linh thạch từ từ lép xẹp trở lại.
Lúc này, Lục Bình không gấp, thế mà Hồ Lệ Lệ lại bối rối trước, cứ ngày ba bốn lượt ra hỏi xem làm ăn như thế nào. Trấn Luyện nhất thời cảm thấy thú vị, trêu ghẹo nói:
- Đây này là sao đây? Nếu là bằng hữu bình thường có gì thường xuyên hỏi thăm như vậy. Còn nếu là lão bản nương (bà chủ, vợ của chủ cửa hàng) thì đã sớm trực tiếp nhúng tay vào rồi, còn chờ Lục Bình ra mặt!?
Một câu nói đem Hồ Lệ Lệ náo loạn đỏ ửng cả mặt, khiến mấy ngày không dám ở Đan Phù các lộ diện.