Trận này đánh cho long trời lở đất. Mấy vạn tu sĩ trong thành Bắc Đẩu đều tận mắt chứng kiến. Tuy nhiên đại bộ phận tu sĩ thấy không rõ ràng lắm, chỉ thấy trên bầu trời có hai luồng quang mang chói mắt tới tới lui lui, cũng không biêt ai thắng ai bại.
Một lúc sau, hai người giao thủ đã mấy trăm lần, công kích đều bị đối phương nhất nhất hoá giả. Tàng Tiêu Vân đối với công kích của Như Ý Lung Linh Tháp và Bàn Long Sát Thần thương càng lúc càng quen thuộc.
Cổ Thần đâm ra một thương, phá tan một cái Kim Cương ấn, mũi thương lấp lánh hàn quang tiếp tục đâm về phía Tàng Tiêu Vân.
Tàng Tiêu Vân thân ảnh như điện, né trái tránh phải một hồi mới ổn định được cơ thể thì một cơn lốc xoắn từ trên trời do Như Ý Lung Linh Tháp tạo thành ép xuống.
Mi tâm Tàng Tiêu Vân chợt loé, một kiện tiên bảo bay ra chặn lại cơn lốc.
Chính lúc này, Cổ Thần đột nhiên biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước mặt Tàng Tiêu Vân, hoá thành một con ngũ trảo kim long mấy ngàn trượng.
Kim long vung nắm tay, một quyền tụ tập thuần dương chân khí hình thành thuần dương quyền cương đánh mạnh về phía Tàng Tiêu Vân.
Tàng Tiêu Vân vừa mới tránh công kích của Bàn Long Sát Thần thương thì lực chú ý liền bị Như Ý Lung Linh bảo tháp hấp dẫn.
Cổ Thần đột nhiên thuấn đi, một quyền đánh tới trước mặt Tàng Tiêu Vân khiến hắn không thể tránh né, mà có muốn tránh cũng không kịp.
Tàng Tiêu Vân tuy là Minh Khiếu kỳ cao thủ nhưng cũng không biết phong ảnh độn, mà không bước vào Độ Hư cảnh giới thì không tài nào thuấn di được.
Cổ Thần đột nhiên hoá thân kim long, một quyền đánh tới đã ra ngoài sở liệu của Tàng Tiêu Vân. Nhưng trong mắt hắn lại không chút sợ hãi, ngược lại mỉm cười nói:
- Trên người ta đã kích hoạt hơn bốn trăm khiếu huyệt, thân thể mạnh mẽ sao có thể để một tên Nguyên Thần kỳ như ngươi so được? Nếu như ngươi sử dụng thanh trường thương trung phẩm tiên bảo kia đối với ta còn có uy hiếp, chứ bằng thân thể ngươi ... ha ha, đây là ngươi muốn chết!
Con người là vạn vật chi linh, trong cơ thể có một nghìn hai trăm chín sáu cái khiếu huyệt, mỗi một khiếu huyệt đều có thể câu thông thân thể với thiện địa lực. Mở thêm một khiếu thì có thể thu được nhiều thiên địa lực hơn. Khi mở được khiếu huyệt đầu tiên thân thể tu sĩ sẽ được lần thứ hai thoát thai hoàn cốt, có được lực lượng so với trước kia cường đại hơn rất nhiều lần.
Tàng Tiêu Vân là Minh Khiếu trung kỳ cao thủ, khiếu huyệt đã kích hoạt hơn bốn trăm cái, thân thể lực lượng so với Nguyên Thần kỳ cao thủ mạnh hơn gấp trăm lần, cho nên khi Tàng Tiêu Vân thấy Cổ Thần bỏ qua tiên bảo dùng thân thể liều mạng với hắn, bảo sao hắn không vui?
Đối với long quyền của Cổ Thần, Tàng Tiêu Vân kết một cái quyền ấn, hình thành một cái quyền cương quang mang lóng lánh mãnh mé đánh ra.
Trong nháy mắt, hai cái quyền cương đánh vào nhau, thiên địa biến sắc, gió nổi mây tan, tiếng bạo hưởng như tiếng sấm rền vang. Cương khí bạo ngược như những lưỡi đao sắc bén cắt trảm hư không bốn phía rách tơi tả.
Một bóng người trong sát na đó bị đánh văng mạnh ra ngoài tạo thành một đường vòng cung trong không trung, trong miệng phun ra một tia máu dài, trong mắt tràn đầy khiếp sợ rơi thẳng xuống mặt đất, người này không ai khác chính là Tàng Tiêu Vân.
Trong Bắc Đẩu thành, chúng tu sĩ đều trừng to hai mắt, không thể tin được. Một Minh Khiếu trung kỳ cao thủ lại bị một Nguyên Thần kỳ cao thủ một quyền đánh bay, miệng còn phún máu?
Tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của chúng tu sĩ.
Bọn họ không biết, trong sáu năm qua, Cổ Thần ngày nào cũng bế quan trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận, mỗi một canh giờ trong trận sẽ có chừng mười đạo cực dương hoả xẹt qua, tuy những đạo cực dương hoả này không dừng lại nhưng mỗi lần như vậy đều bị Chiến Thần lệnh hấp thu một ít hoá thành thuần dương chấn khí chui vào trong cơ thể Cổ Thần.
Một lần hấp thu thuần dương chân khí không nhiều lắm, mười lần vẫn còn chưa nhiều, vậy trăm lần, ngàn lần ... vạn lần thì sao?
Một canh giờ có thể hấp thu mười lần, một ngày đêm có mười hai canh giờ liền có thể hấp thu lần, một năm là có thể hấp thu hơn bốn vạn lần.
Mà Cổ Thần hấp thu như vậy tròn sáu năm thời gian, tổng cộng số lần hấp thu thuần dương chân khí cũng gần hai mươi lăm vạn lần.
Tích tiểu thành đại, trong sáu năm này, Cổ Thần ở trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận trận hấp thu thuần dương chân khí so với lần hấp thu thuần dương chân khí khi giao đấu tại Đại Mông đế đô nhiều hơn không chỉ mười lần.
Nếu không Cổ Thần cũng không thể trong vòng sáu năm ngắn ngủi có thể đột phá tới Nguyên Thần kỳ.
Nếu nói thuần dương chân khí của Cổ Thần sáu năm trước là một con suối dài hành tẩu trong cơ thể thì hiện tại đã là một cái cự đại hồ nước tràn ngập cả thân thể Cổ Thần.
Nếu có thêm thuần dương chân khí hút vào thì sớm muộn sẽ có một ngày sẽ hoá thành một đại dương mênh mông toàn thuần dương chân khí.
Nhiều thuần dương chân khí như vậy ngưng tụ lại với nhau, phối hợp thêm Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ thập trọng thì thân thể Cổ Thần có lực công kích so với Minh Khiếu trung kỳ cao thủ chỉ hơn chứ không kém. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mà thuần dương chân khí còn cao hơn một bậc so với chí dương chân khí, không hề có chút tạp chất nào. Thuần dương chân khí biến thành quyền cương, uy lực cực mạnh, làm sao một Tàng Tiêu Vân có thể chống đỡ được?
Không hạ thủ thì thôi, mà đã hạ thủ là bất lưu tình!
Nếu cuộc chiến đã mở thì Cổ Thần đã hạ quyết tâm phải giết, dùng Tàng Tiêu Vân để bố cáo thế gian, Cổ Sát Thần đã trở về!
Bàn Long Sát Thần thương chợt loé liền xuất hiện trong tay Cổ Thần. Thân thể Tàng Tiêu Vân trong lúc còn đang rơi xuống thì hai tay Cổ Thần đã mạnh mẽ đánh xuống thêm một thương. Mũi thương loé lên hàn quang, tựa hồ như đem không trung chém thành hai nửa. Nơi trường thương đi qua, không trung hiện ra một đạo vết rách thật lớn màu đen.
Mũi thương chuẩn xác đâm vào thân thể Tàng Tiêu Vân.
Một đoàn huyết hoa phun ra trên nền trời, Bàn Long Sát Thần thương là trung phẩm tiên bảo, so với công kích bằng thân thể của Cổ Thần còn mạnh hơn mười lần, một thương này đã đem thân thể Tàng Tiêu Vân toái thành từng mảnh nhỏ.
Mệnh tuyền bị nghiền nát, khiếu huyệt vỡ tan, ngay cả cường giả Minh Khiếu kỳ đỉnh phong bị thương như vậy cũng không thể bảo toàn được thân thể, chỉ có thể nguyên thần trốn đi đoạt xá sống lại.
- Aaaaaa ...
Tàng Tiêu Vân phát ra một tiếng kêu thê lương đến cực điểm. Thân thể vừa vỡ, nguyên thần của hắn trong nháy mắt liền từ trong mi tâm chạy ra, trong nháy mắt hoá thành nguyên thần cao gần trăm trượng nhanh chóng hướng phía nam bỏ chạy.
Cứu người cứu cho trót, giết người thì diệt cho trọn!
Nếu đã diệt thân thể của Tàng Tiêu Vân thì nguyên thần của hắn cũng không thể bỏ qua được.
Nguyên thần của Tàng Tiêu Vân độn tốc mặc dù rất nhanh nhưng Cổ Thần còn nhanh hơn, Phong ảnh độn vừa thi triển liền xuất hiện trước mặt Tàng Tiêu Vân, tay trái Cổ Thần nhấc lên, Trấn Minh Ngọc Bi xuất ra. Bảo vật này đối phó với nguyên thần là tốt nhất.
- Xèo ... xèo ... xèo ...
Nguyên thần của Tàng Tiêu Vân vừa chạm vào Trấn Minh Ngọc Bi liền phát ra hào quang chói mắt cùng với thanh âm như nước dập lửa vang lên.
Một tiếng kêu thê lương rất thảm thiết từ trong miệng nguyên thần Tàng Tiêu Vân đồng thời vang lên. Trấn Minh Ngọc Bi tiếp xúc với nguyên thần của Tàng Tiêu Vân liền để lại trên nguyên thần hắn một cái quang động rất lớn, bên trọng phát ra quang mang rất đẹp mắt.