Chàng Rể Cực Phẩm

chương 110: tôi tìm vu tắc thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Ẩn cười lạnh, hình như cô gái đeo kính này nghĩ mình là kẻ ngốc thật, có mù chữ cũng phải nghe hiểu được "shit" có nghĩa là gì chứ.

"Là con cháu đất nước Trung Hoa, cô cảm thấy nói được vài câu tiếng man là mình thần thánh lắm sao?" Lâm Ẩn hờ hững bảo.

"Anh?" Công Tôn Thu Vũ quay phắt sang nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, mặt mũi căng lên, hình như đang thấy tức giận: "Đồ không có văn hóa, ngu ngốc, nông cạn! Bây giờ đã là thời đại toàn cầu hóa mà anh còn cổ lỗ sỉ như vậy, ôm mãi cái quan niệm phong kiến rách nát kia à? Còn bảo là tiếng man nữa chứ? Anh biết không?"

Công Tôn Thu Vũ rất tức giận, thật ra cô ấy cũng không phải cố ý khoe khoang gì, chỉ là cô ấy vừa du học từ nước ngoài trở về, sinh sống ở bên kia nhiều năm quá nên quen nói tiếng Anh rồi, không ngờ tên trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này lại có tư tưởng cổ hủ giống mấy cụ già cơ chứ?

Lâm Ẩn cười khẩy, không rảnh nói tiếp.

Lâm Ẩn từ nhỏ đã nghiên cứu và thông thạo ít nhất ba trăm loại ngôn ngữ! Trên thế giới này không có tiếng nước ngoài nào anh không biết nói, cũng sẽ không có ngôn ngữ nào anh không thạo.

Nhưng mà anh chưa bao giờ dùng mấy cái này để khoe khoang bản thân.

Bởi vì khi đã trải qua nhiều năm học tập và nghiên cứu, Lâm Ẩn phát hiện, chữ Hán của Long Quốc mới là văn tự thâm thúy nhất trên thế giới, và cũng là văn hóa ngôn ngữ cổ xưa nhất, những loại ngôn ngữ hỗn tạp như vẽ bùa kia không thể so sánh cùng được.

"Anh có biết phép lịch sự không? Tôi đang nói với anh đấy?" Công Tôn Thu Vũ bảo, bộc lộ tính cách cô chủ nhà giàu.

"Đồ đàn bà ngu ngốc." Lâm Ẩn lạnh giọng lại nói, anh dùng tiếng Ai Cập cổ mà đến giờ rất hiếm có ai học được để nói. Đáp trả lại như cách cô ấy nói với anh.

Công Tôn Thu Vũ bỗng lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Ẩn, mắt chớp chớp, như thế phát hiện ra được đại lục mới vậy.

"Anh biết tiếng Ai Cập cổ?" Công Tôn Thu Vũ cũng đáp bằng tiếng Ai Cập cổ, ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, vẻ mặt đó cứ như cô ấy vừa tìm ra được đồng chí của mình vậy.

Lâm Ẩn nhếch môi cười, không lên tiếng.

"Nhưng mà anh bất lịch sự quá đấy? Anh biết từ đơn mình vừa nói có nghĩa là gì không?" Sắc mặt Công Tôn Thu Vũ đỏ bừng, giọng lí nhí, ra vẻ rất xấu hổ.

Câu Lâm Ẩn vừa nói kia dịch đơn giản ra là đồ đàn bà ngu ngốc, nhưng đào sâu vào hơn thì có nghĩa là lợn nái ngu si, trong văn hóa Ai Cập cổ, đây thường là lời của nam chủ nhân nói với nô lệ nữ, là lời nói rất có tính xâm lược, thậm chí là tràn ngập ý khiêu khích!

"Tôi không biết, cô biết không? Hả cô gái thiên tài?" Lâm Ẩn cười bảo, lần này lại đổi sang tiếng khác, là tiếng Babylon cổ.

Nhưng mà chữ thiên tài lại có ý châm biếm ngược, dịch ra là thành đúng là ngốc hết mức.

Lâm Ẩn cũng thấy thú vị, muốn xem thử cô gái tự cao này có kiến thức sâu rộng nhường nào.

"Anh! Anh!" Tức gi Công Tôn Thu Vũ giận đến mức dậm chân, tất nhiên là cô ấy nghe hiểu, nhìn Lâm Ẩn với vẻ vừa sợ vừa giận.

"Anh nói chuyện đàng hoàng được không?" Công Tôn Thu Vũ rốt cục phải đầu hàng trước, nói bằng tiếng Long Quốc.

Lâm Ẩn cười, không thèm để ý nữa.

Cứ thế, Công Tôn Thu Vũ không ngừng bắt chuyện với Lâm Ẩn, như thể mới phát hiện ra được đây là một báu vật, Lâm Ẩn thì cứ mãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Công Tôn Thu Vũ du học ở nước ngoài, chuyên ngành là ngôn ngữ và lịch sử, cũng đường hoàng là một sinh viên tài cao, là nghiên cứu sinh nhảy lớp của đại học top năm thế giới! Từ nhỏ cô ấy đã cảm thấy rất hứng thú với văn hóa ngôn ngữ cổ đại của các quốc gia, bây giờ bỗng gặp được một đồng chí hiếm thấy như Lâm Ẩn, chắc chắn phải bám lấy không buông rồi.

Trong chuyến bay, Công Tôn Thu Vũ niềm nở lấy các món tráng miệng, đồ ăn vật cao cấp, còn có cả một bình rượu vang của nông trại Bourgogne từ trong vali ra, cô ấy định cạy miệng Lâm Ẩn để anh nói chuyện với mình một cách đường hoàng.

Tâm tình này giống như một đứa bé thích lắp máy bay, nhưng lại không có ai chơi cùng nó, khó khăn lắm mới tìm ra được một cậu bạn cũng biết lắp máy bay, thế là nhất định phải kéo người ta chơi cùng cho bằng được.

Lâm Ẩn vừa thấy buồn chán, vừa ghét phiền phức, Công Tôn Thu Vũ ồn ào như vậy làm mọi người ngồi trong khoang đều ném ánh mắt kỳ lạ qua đây, nào là ghen ghét, nào là hâm mộ, nào là thèm chảy nước miếng, rồi thế nào cũng thành nhân vật chính trong khoang bay này cho xem.

Dù sao Công Tôn Thu Vũ hoàn toàn là một người đẹp trẻ tuổi đẳng cấp cao chót vót, vóc người hấp dẫn, dung mạo tuyệt trần, nhất là khí chất lại xuất chúng, rất có cảm giác tri thức cao, đây là kiểu người hiếm thấy, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác cả.

Trong chuyến bay, Lâm Ẩn thuận miệng nói vài câu với Công Tôn Thu Vũ, trò chuyện về nghiên cứu cùng học thuật của ngành văn hóa ngôn ngữ cổ.

Cuối cùng khi đáp máy bay ở sân bay quốc tế thủ đô, Công Tôn Thu Vũ như thế còn chưa đã ghiền, cứ nhất nhất phải xin cho được cách liên lạc với Lâm Ẩn, nhưng Lâm Ẩn lại từ chối, dứt khoát bỏ đi.

"Áo sơ mi trắng! Anh nhớ phải liên lạc với tôi đấy nhé, tôi có thể sắp xếp một công việc ổn định cho anh, gặp rắc rối gì cứ gọi điện cho tôi là được! Nhà tôi rất có vai vế ở thủ đô này!" Công Tôn Thu Vũ vẫy tay, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn không để ý, anh ngồi lên taxi, đi đến khu Trung Thiên phồn hoa nhất ở thủ đô.

Ngồi trên ghế sau xe, Lâm Ẩn cầm một tấm danh thiếp vàng ròng hoa Tử Kinh, nhìn bốn chữ Công Tôn Thu Vũ ở trên danh thiếp, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Cô bé đeo kính này khi đưa danh thiếp cũng phải đưa cho bằng được tấm danh thiếp vàng k, thú vị thật.

Trong lòng Lâm Ẩn cũng đoán ra được, cô bé đeo kính này hẳn là người nhà họ Công Tôn ở thủ đô, hoa Tử Kinh là gia huy của gia tộc này, vô cùng sang trọng.

Nhà quyền thế ở thủ đô mọc lên như rừng, tùy ý kéo một người ra cũng có thể đến tỉnh Đông Hải hô mưa gọi gió, một tay che trời.

Nhưng trong đó chỉ có năm gia tộc lớn đứng đầu, cũng được xưng là đỉnh cao của Long Quốc, năm thế gia quyền thế hàng đầu ở Long Quốc! Đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn với thế giới và tình hình quốc tế.

Theo thứ tự là, Tề thị ở thủ đô từng tồn tại, cùng với Ninh thị ở Đông Lăng, Từ thị ở Tây Sơn, Công Tôn thị ở Cao Dương, và Tư Mã thị ở Giang Châu.

Đã xưng họ lên thì tất nhiên đề là quý tộc hiển hách mấy trăm năm, thậm chí đã vượt qua khỏi phạm vi thế gia quyền quý.

Sau một tiếng.

Bước xuống xe, trước mặt là một tòa nhà rộng lớn cao năm mươi, sáu mươi tầng, tập đoàn Tắc Thành.

Đây là đại lão khu Trung Thiên, tập đoàn của Vu Tắc Thành. Người này có địa vị vô cùng cao ở khu Trung Thiên, cũng là một nhân vật truyền kì, dựng nghiệp từ tay trắng, vậy mà lại có thể xông xáo lên đất xuống trời ở thủ đô rải rác toàn các nhà quyền quý khắp nơi này, có thể nói là may mắn vô cùng!

Lâm Ẩn xuống xe, đi thẳng vào sảnh lễ tân ở tầng một của tập đoàn Tắc Thành.

"Chào anh, anh tìm ai?" Nữ lễ tân hỏi rất lễ phép.

"Tôi tìm Vu Tắc Thành." Lâm Ẩn hờ hững nói.

Vừa nói xong câu này, mọi người đang qua lại ở chung quanh đều ngẩn người, tới tấp lia mắt về phía Lâm Ẩn để đánh giá, ngay cả bảo vệ cũng nghiêm túc lại, đi tới gần anh hơn.

"Thưa anh? Anh đang nói đùa à? Anh tìm ông tổng của chúng tôi?" Nữ lễ tân nhanh chóng đánh giá Lâm Ẩn một lượt: "Anh có hẹn trước không?"

"Không hẹn trước." Lâm Ẩn nói rất bình tĩnh: "Cô nói cho hắn biết, đại ca đến tìm."

Nữ lễ tân làm vẻ xem thường, vẫn duy trì tố chất nghề nghiệp, không nói gì.

Đùa gì thế, ông tổng Vu Tắc Thành là nhân vật tầm cỡ nào biết không? Lần trước ngay cả phó trưởng khu đến tìm ông tổng cũng phải đợi ở sảnh mười mấy tiếng. Còn tên trẻ tuổi ăn mặc như bán hàng rong này lại tự xưng là đại ca của lão tổng?

"Mẹ nó, cậu đến đây kể chuyện cười à? Cậu là đại ca của ông tổng bọn tôi?"

Đúng lúc có một gã đầu trọc mặc tây trang màu đen đi ra khỏi thang máy.

Gã làm vẻ khinh thường đánh giá Lâm Ẩn, cất tiếng cười nhạo.

"Đuổi tên này ra ngoài, sao ngày nào cũng có mấy tên kiểu điếc không sợ súng này vậy!"Gã đầu trọc khoát tay, ra vẻ không mấy kiên nhẫn: "Sao không soi lại bản thân ăn mặc giẻ rách gì đến đây, y như một đứa oắt học sinh, lông còn chưa mọc đủ!"

Loạt soạt, mười mấy bảo vệ mặc đồng phục xông đến, vây lấy Lâm Ẩn.

"Tự cút ra ngoài, đừng ép chúng tôi ra tay. Ranh con, mới tí tuổi đầu đã chạy đến đây gây sự à?"

"Sao không nhìn trước ngó sau đi, chỗ này là nơi cậu có thể tùy tiện gây sự được?"

Lâm Ẩn vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu lạnh như băng: "Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi tìm Vu Tắc Thành."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio