Cảnh tượng nơi này thật sự quá khiến người ta ngạc nhiên, dù là nơi sâu nhất trong Triều Thiên cung mà anh từng đến cũng không có cảnh đẹp như thế.
‘Tới đâu hay tới đó’.
Lâm Ẩn cũng không nghĩ nhiều, chọn một hướng, đi thẳng về hướng đó.
Con chim đại bàng cánh vàng vừa gặp khi nãy cũng có cảnh giới nửa bước Chân Thần, thậm chí anh còn nghi ngờ nơi này có cả sinh vật có cảnh giới Chân Thần.
Tốc độ của Lâm Ẩn không nhanh, anh vẫn luôn nhớ kỹ tuy nơi này là tiên thổ, nhưng thật ra đang trấn áp một Ma Tộc không biết mạnh bao nhiêu, anh không dám lơ là.
Lâm Ẩn liên tục đi về phía trước một ngày rưỡi, trên đường gặp một con thần vượn, không thua kém gì con chim đại bàng kia, con thần vượn kia dường như rất có linh trí, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn mang theo chút kiêng dè, cũng không ra tay với Lâm Ẩn mà đi thẳng vào trong rừng.
Lâm Ẩn cũng không ra tay, con thần vượn kia có cảnh giới tương đương với anh, nhưng ngay cả anh cũng cảm nhận được chút uy hiếp.
Lúc Lâm Ẩn tiếp tục tiến lên, phía sau chợt vang lên tiếng đánh nhau.
Lâm Ẩn đứng trên một cây cổ thụ chọc trời, nhìn thấy Thanh Trích Tiên đang giao thủ với hai nửa bước Chân Thần anh chưa từng gặp, thực lực của hai người này đều không yếu hơn Lộ Uyên, Thanh Trích Tiên đang vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt, còn không phát huy được một nửa thực lực của bản thân.
“Ồ, lại thêm một kẻ chưa từng gặp đến rồi”.
Hai người đang giao thủ với Thanh Trích Tiên cũng phát hiện Lâm Ẩn đứng trên cổ thụ, dừng tay lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Thanh Trích Tiên nhìn thấy Lâm Ẩn cũng sửng sốt, không ngờ lại có thể nhìn thấy Lâm Ẩn trong tiên thổ này, hơn nữa theo hơi thở trên người Lâm Ẩn thì anh đã bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần rồi.
“Các người là ai?”
Lâm Ẩn bay lên trời, lạnh lùng nhìn hia người.
Anh cũng mơ hồ đoán ra thân phận của hai người rồi, có lẽ là người của bảy tông môn.
“Thằng ranh con, tên này là con mồi của chúng tôi, cậu tốt nhất nên tránh ra đi”, hai người thấy Lâm Ẩn không tránh đi, còn chắn trước mặt Thanh Trích Tiên, trong mắt không có ý tốt.
“Bảy tông môn của ngoại vực?”
Lâm Ẩn quay đầu hỏi Thanh Trích Tiên.
“Đúng thế”.
Thanh Trích Tiên gật đầu, nói: “Nơi này có cơ duyên lớn, có lẽ cậu cũng nhìn ra rồi, bây giờ tôi bị thương, chính là lúc để bọn họ thừa cơ tấn công”.
Thanh Trích Tiên cũng không che giấu, nói tiếp: “Nơi này là chỗ có cơ duyên lớn nhất trên cả hành tinh xanh, không thể để những người đến từ thế giới bên ngoài này giành hết lợi ích được”.
“Cậu là Lâm Ẩn?”, lúc này hai người cũng kịp phản ứng, trên hành tinh xanh cũng chỉ có mấy người nửa bước Chân Thần, nếu có quen biết với Thanh Trích Tiên chắc chắn là người trên hành tinh xanh, có khả năng nhất chính là Lâm Ẩn đã hủy diệt trụ sở của bảy tông môn bọn họ.
“Tên khốn, to gan thật, giết người của bảy tông môn tôi còn dám xuất hiện trước mặt tôi”, một vị nửa bước Chân Thần lạnh lùng nói với Lâm Ẩn.
“Người của bảy tông môn chỉ là một đám tép riu mà thôi, từ khi các người ra tay với người nhà họ Lâm của nhà họ Lâm tôi, kết cục của các người đã được định sẵn rồi”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Ăn nói ngông cuồng, một nửa bước Chân Thần của một nơi nho nhỏ cũng dám nói chuyện láo toét trước mặt tôi á”, Hồ Thiên Tướng, nửa bước Chân Thần của Phù Sơn Tông đánh một chưởng về phía Lâm Ẩn.
Dù người của tinh vực Hoang Mộc bọn họ may mắn đi vào hành tinh xanh từ trong di tích, nhưng bọn họ tự thấy mình cao hơn một bậc, chưa từng coi người trên hành tinh xanh ra gì.
“Ồn ào!”
Lâm Ẩn cũng lười nói nhảm với những người này, mục đích chuyến đi lần này của anh là giết chết tất cả đám người ngoại vực. Anh phất ống tay áo, một tia kiếm quang đáng sợ bắn nhanh ra, tốc độ nhanh đến mức người xung quanh không thể tưởng tượng nổi, cứ thế xé rách không gian mấy trăm trượng, xông tới trước mặt Hồ Thiên Tướng.
“Ầm!”
Nửa bước Chân Thần của Hắc Phong Tông hoảng sợ quan sát.
Hồ Thiên Tướng có thực lực mạnh hơn ông ta bị chém đứt đôi ngay tại chỗ, ngay cả thần hồn cũng vỡ nát trong nháy mắt, chết ngay tại chỗ.
“Rốt cuộc… cậu… là ai?”
Nửa bước Chân Thần của Hắc Phong Tông không dám có bất cứ động tác gì, một người có thể giết chết Hồ Thiên Tướng trong nháy mắt, ông ta hoàn toàn không thể đối phó được, nếu không phải có thể nhìn thấu cảnh giới của người trước mặt, ông ta còn nghi ngờ anh là cao thủ trên Chân Thần ngụy trang.
“Giỏi giỏi giỏi”.
Thấy Lâm Ẩn phất tay giết chết một vị nửa bước Chân Thần, trong mắt Thanh Trích Tiên đầy sự vui mừng, kích động nói: “Lâm Ẩn, đợi tình trạng thương tích của tôi tốt hơn rồi, cậu nhất định phải đấu với tôi một trận, tôi sẽ không nương tay, cậu cũng không cần nương tay, chúng ta quyết đấu sinh tử!”
“Đợi ông chữa khỏi vết thương rồi tính sau”, Lâm Ẩn như nghĩ đến điều gì, lấy nấm Hoàng Kim từ trong nhẫn chứa đồ ra, ném cho Thanh Trích Tiên:
“Thứ này xem như đền ơn cho ông”.
Thanh Trích Tiên nhận lấy nấm Hoàng Kim, dù lão ta không nhận ra thứ này là gì, nhưng năng lượng khổng lồ ẩn giấu bên trong nấm Hoàng Kim khiến lão ta thấy hoảng sợ, lão ta tự tin với nguồn năng lượng này, trong vòng ba năm mình sẽ có thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
“Cậu thật sự cho tôi thứ này à?”
Thanh Trích Tiên nói: “Nếu cậu tự dùng thứ này cũng có thể giúp mình bước vào cảnh giới Chân Thần, chắc chắn muốn cho tôi à?”
“Nếu đã cho ông thì sẽ không hối hận”, Lâm Ẩn từ tốn nói.
“Được, nếu đã nhận nấm Hoàng Kim này thì tôi cũng không cần đánh một trận với cậu cũng có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, huống hồ bây giờ có những bản đồ sống này, sau khi bước vào cảnh giới Chân Thần, tôi sẽ khởi hành đến tinh vực Hoang Mộc”, dù là một người có tính cách như Thanh Trích Tiên cũng không giấu được sự vui mừng.
“Ông đi dưỡng thương đi, giao người này cho tôi, sau này tôi sẽ chia sẻ tọa độ của tinh vực Hoang Mộc cho ông”, Lâm Ẩn có thể nhìn ra trạng thái của Thanh Trích Tiên lúc này rất tệ, vết thương rất nặng, nếu không nhờ nền tảng vững chắc thì lúc này có lẽ đã chết rồi.
“Ừm!”
Thanh Trích Tiên cũng không lề mề, chạy nhanh về một hướng.
Đợi khi bóng dáng của Thanh Trích Tiên biến mất, Lâm Ẩn mới nhìn về phía nửa bước Chân Thần của Hắc Phong Tông.
‘Sao trên hành tinh xanh có thể có hai tên quái vật như thế vậy’.
Nửa bước Chân Thần của Hắc Phong Tông cảm thấy lạnh lẽo.
Mười mấy năm trước năm vị nửa bước Chân Thần bọn họ cùng nhau ra tay mới áp đảo được Thanh Trích Tiên, bọn họ cũng cho rằng Thanh Trích Tiên là uy hiếp lớn nhất trong chuyến đi này, cho nên mới hợp tác với cao thủ Ma Tộc, muốn khống chết Thanh Trích Tiên, bây giờ lại xuất hiện một người còn đáng sợ hơn Thanh Trích Tiên.
“Bây giờ, tôi hỏi ông trả lời”.
Lâm Ẩn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Sao các người lại biết đến nơi này?”
“Bẩm tiểu chân quân, bảy tông môn chúng tôi vốn dĩ đang tranh giành cơ duyên trong một động phủ Chân Thần ở biên giới tinh vực Hoang Mộc, vì tranh đấu mà đi nhầm vào động phủ của một vị tiên nhân viễn cổ, lấy được một bản đồ ở trong đó, sau đó thì bị đưa đến hành tinh xanh”.
Nói xong, ông ta lấy một cái bản đồ ra từ trong nhẫn chứa đồ, cung kính đưa cho Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhận lấy bản đồ, thấy ở chỗ đánh dấu viết “Vị Trí Táng Tiên”.