Chàng Rể Cực Phẩm

chương 886: bắt cóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lư Lập Quần gọi vài cuộc điện thoại, vẻ mặt ông ta càng ngày càng xấu, ông ta đi tới chỗ Lâm Ẩn rồi nói nhỏ:

"Cậu Ẩn, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!".

Lư Lập Quần nói xong thì nhìn vào mặt Lâm Ẩn, ông ta sợ rằng Lâm Ẩn sẽ tức giận vì điều này.

Biểu cảm của Lâm Ẩn có chút khó coi, trước khi ra nước ngoài Lâm Ẩn mới biết Tô Thanh Từ là người quen ở Long phủ, nhưng không ngờ sau khi anh trở về thì cô ta lại biến mất.

Liễu Thanh Ti ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Ẩn, theo chị ta biết thì Lâm Ẩn đã có vợ, nhưng chị ta không ngờ Lâm Ẩn và Tô Thanh Từ lại có mối quan hệ này.

Chị ta cũng đã từng nhìn thấy Tô Thanh Từ, cô ta đúng là trông rất xinh đẹp, Lâm Ẩn bị cám dỗ là chuyện bình thường, nhưng chị ta cũng là một người đẹp, vậy mà Lâm Ẩn lại đối xử với chị ta rất bình thường.

Chẳng lẽ chị ta không đẹp bằng Tô Thanh Từ sao?

Liễu Thanh Ti gọi hai cuộc, sau đó chị ta bước tới rồi nói:

"Cậu Ẩn, tôi tra được rồi, do người ở Giang Bắc làm. Tô Thanh Từ đã bị đưa tới Giang Bắc. Giờ muốn chặn thì đã muộn rồi".

Sau khi nói xong thì Liễu Thanh Ti quan sát vẻ mặt Lâm Ẩn.

"Đi Giang Bắc!".

Lâm Ẩn trầm giọng nói vài câu rồi bước ra khỏi biệt thự.

Thấy vậy thì Liễu Thanh Ti vội vàng đi theo, Lư Lập Quần lau mồ hôi trên trán, trong lòng ông ta thầm cầu mong Tô Thanh Từ sẽ không sao cả.

...

Một bữa tiệc đang được tổ chức tại một câu lạc bộ sang trọng ở ngoại ô Giang Bắc.

Giang Bắc tiếp giáp với Trung Hải, nhưng các gia tộc trong giới thương nhân của Giang Bắc và Trung Hải chưa từng giao dịch với nhau, hai bên về cơ bản không giao lưu với nhau mấy.

Buổi họp mặt này hầu như toàn là một nhóm hậu bối trẻ tuổi ở Giang Bắc, bọn họ cơ bản là những nhân vật cốt cán đời thứ ba của các gia tộc lớn trong mọi tầng lớp xã hội Giang Bắc, một số người thậm chí đã bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, còn quản lý một cách rất tốt.

Nhưng những người thuộc các gia tộc hàng đầu ở Giang Bắc chỉ thỉnh thoảng mới tham gia, chỉ có những người thừa kế của các gia tộc hạng hai, hạng ba thì lần nào ũng tới đây để mở rộng quan hệ.

Những người này tập hợp lại với nhau để bàn về kế hoạch phát triển trong năm tới.

Nó liên quan đến va chạm, giao dịch giữa các gia tộc, Lâm Ẩn không muốn nghe.

Liễu Thanh Ti và Lâm Ẩn đi giữa đám đông, thỉnh thoảng lại có người nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên, tất nhiên hầu hết đều tập trung vào Liễu Thanh Ti. Lâm Ẩn và Liễu Thanh Ti trông rất khí chất, mọi người đều nghĩ bọn họ được người khác mời tới, nên không ai để ý.

Liễu Thanh Ti không ngạc nhiên trước những ánh mắt này, mặc dù chị ta không biết tại sao Lâm Ẩn lại đến đây, nhưng chị ta vẫn thấp giọng giới thiệu với Lâm Ẩn:

"Thực lực kinh tế tổng thể của Giang Bắc không kém Trung Hải, nhưng quan hệ giữa Trung Hải và Giang Bắc không được tốt lắm, hơn nữa mạng lưới của tôi ở đây cũng không rộng, tôi đi nghe ngóng một chút đã!".

“Không sao!”, Lâm Ẩn lắc đầu nói.

Vừa rồi anh đã dùng thần thức để dò tìm vị trí của Tô Thanh Từ, cô ta đang ở trong biệt thự này, không bị thương gì, chỉ đang bị hạn chế tự do thôi.

Anh muốn xem tại sao những người này lại bắt cóc Tô Thanh Từ.

Liễu Thanh Ti sửng sốt một chút, trên mặt chị ta xuất hiện ý cười, quả thật với thực lực của Lâm Ẩn hiện tại, thì có bao nhiêu thế lực trong Long Quốc này có thể ngăn cản được cậu ta chứ?

Lúc này người trong câu lạc bộ đã đến gần hết, đây là cuộc tụ họp hàng năm, số người tương đối đồng đều, ngay cả những gia tộc lớn ở Giang Bắc cũng đã phái người tới.

"Mọi người có nghe nói gì chưa, cậu Trần đã mời Tô Thanh Từ đến đây để khai trương khách sạn mới mở giúp gã, nhưng đã bị từ chối rồi!".

Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao cầm ly rượu nói nhỏ với mọi người xung quanh.

"Tô Thanh Từ chỉ là một diễn viên mà cũng dám từ chối cậu Trần sao?".

Một cô nàng xinh đẹp ngạc nhiên hỏi, nhà họ Trần là gia tộc hạng nhất ở Giang Bắc, khách sạn sang trọng của gia tộc này trải rộng khắp cả nước, bọn họ cũng rất thành công trong lĩnh vực bất động sản, tại sao lại không mời được một diễn viên cơ chứ?

"Hừ!".

Một thanh niên béo ục ịch khịt mũi nói nhỏ:

"Tô Thanh Từ đúng là đã từ chối cậu Trần, nhưng cô nghĩ rằng cậu Trần mời Tô Thanh Từ đến khai trương khách sạn thật hả? Chuyện này là vì một người bạn mà cậu Trần quen biết rất thích Tô Thanh Từ, Người đó muốn có được cô ta. Hiện tại Tô Thanh Từ đang ở trong biệt thự này, nhưng không phải được mời tới!".

“Chẳng lẽ bị bắt tới?”, một cô gái thốt lên.

"Im ngay!"

Một trong những thanh niên lớn tuổi nói nhỏ: "Bàn tán chyện của cậu Trần ở đây, chẳng lẽ muốn liên lụy tới gia tộc hả?”.

Ngay khi người thanh niên này nói xong thì những người khác đã im bặt, thanh danh của cậu Trần không được tốt lắm, bị gã để ý thì cũng không có kết cục tốt đẹp. Tô Thanh Từ chỉ có thể trách bản thân đen đủi thôi.

"Thú vị!".

Lâm Ẩn mỉm cười, anh cầm ly rượu đi về phía sân.

Mà ở gần đó có bốn năm người trẻ tuổi đang đứng, nơi đó bị ngăn cách riêng biệt, những người khác không dám tới gần.

Một thanh niên chú ý tới Lâm Ẩn và Liễu Thanh Ti đang đi tới, hắn liếc mắt một cái rồi thấp giọng hỏi: "Người quen của mấy người hả?".

"Không quen!".

"Tôi cũng không biết!"

Vài người lắc đầu, Lâm Ẩn và Liễu Thanh Ti đều là gương mặt mới, bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng bọn họ cũng không quan tâm mấy, đây là Giang Bắc, không có gì có thể uy hiếp được họ!

"Cô nàng này khá xinh đẹp đấy. Nếu cô ta không có lai lịch gì thì để tôi chơi trước đã!".

Một người đàn ông trẻ tuổi liếm môi, hắn nhìn Liễu Thanh Ti rồi nói.

"Chỉ là một cô nàng thôi, nếu cậu Tần đã nói thì tất nhiên sẽ là của cậu rồi!".

Mọi người cười nói hờ hững.

Lâm Ẩn bưng rượu, anh chậm rãi đi tới mỉm cười nhìn năm người, sau đó nói: "Xin hỏi trong mấy người ai là cậu Trần?".

Trần Hạo cau mày, gã nhìn Lâm Ẩn nói: "Tìm tôi có chuyện gì?".

"Cũng không có chuyện gì, Tô Thanh Từ là bạn tôi. Tôi muốn biết về việc bắt cóc cô ấy. Có bao nhiêu người trong các anh tham gia!".

Lâm Ẩn nhìn mấy người họ rồi nói nhẹ.

"Cậu đến đây gây chuyện đúng không?".

Vẻ mặt Trần Hạo không thay đổi, gã khinh bỉ nói, ở Giang Bắc này, cho dù biết gã bắt cóc Tô Thanh Từ thì ai có thể làm gì gã chứ?

Nhưng người này dám đến tìm gã thì rõ ràng phải có chút năng lực, không nên đắc tội với cậu ta thì tốt hơn.

“Tôi nói, trong mấy người ai tham gia vào chuyện này, chỉ cần trả lời thôi!”, Lâm Ẩn cau mày, anh lạnh lùng nói.

"Thật kiêu ngạo?".

Cậu Tần cường điệu nói:

"Cậu Trần, anh nói ở Giang Bắc tôi muốn làm gì thì làm đó. Tôi thậm chí còn chưa chơi Tô Thanh Từ thì đã có người tìm đến tôi, anh nói tôi phải tin anh thế nào đây?”.

Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, gã nhìn Lâm Ẩn rồi nói: "Cút ngay! Không thì chết!".

"Ồn ào!".

Lâm Ẩn cau mày, anh nói với Liễu Thanh Ti: "Thanh Ti!".

Liễu Thanh Ti gật đầu, chị ta đi về phía đám người rồi cười nói: "Mau nói nhanh, tôi không nhẹ nhàng như cậu Ẩn đâu!".

"Người đẹp, hay là theo anh đi, anh hứa sẽ để em ăn ngon mặc đẹp”.

Nhìn thấy Liễu Thanh Ti đi về phía mình thì trên mặt cậu Tần xuất hiện nụ cười, hắn vươn tay túm lấy Liễu Thanh Ti.

"Á!".

Cậu Tần hét lên một tiếng, bàn tay vừa duỗi ra của hắn đã bị vặn gãy, có thể nhìn thấy xương trắng.

Khi nhìn thấy điều này thì Trần Hạo nhanh chóng hét lên với vệ sĩ phía sau:

"Nhìn cái gì hả, mau đánh bọn họ nhanh!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio