Chương :
“Người này là ai?”
“Đẹp trai tuấn tú như vậy, trước kia sao chưa từng thấy qua.”
“Anh ta là người của Thanh Hà Đường sao?”
“Rất đẹp trai…”
“Anh ta đang làm gì vậy?”
Người của Cổ Linh Đường bắt đầu thảo luận.
“Tưởng Xà, tên gia hỏa này đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Minh cau mày nhìn Tưởng Xà.
“Tiểu Minh, đây là Lâm sư đệ của tôi! Lâm sư đệ là đệ tử mà hôm nay sư phụ vừa mới thu nhận, bây giờ, anh ấy sẽ thay mặt cho Thanh Hà Đường của chúng tôi ra trận!”
Tưởng Xà lớn tiếng nói.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều giật mình, ngay lập tức bật cười rộ lên.
“Ha? Một đệ tử mới thu nhận sẽ ra đấu với Tiểu Minh sư huynh của chúng tôi sao? Tưởng Xà, cô điên rồi sao?”
“Thanh Hà Đường hết người rồi sao? Không đúng, Trường Anh không phải vẫn còn đứng đó sao?”
“Chẳng lẽ Trường Anh đã bị Tiểu Minh sư huynh của chúng ta làm cho sợ đến mức không dám ra tay, liền để cho một đệ tử mới tới đi tìm chết?”
“Những người ở Thanh Hà Đường quá vô liêm sỉ rồi đó?”
Người của Cổ Linh Đường ôm bụng cười lớn..
Tiểu Minh cũng hừ lạnh một tiếng trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Thế nào? Cô là muốn sư đệ này của cô mới gia nhập vào Thanh Hà Đường một ngày liền trở thành kẻ tàn phế sao?”
Bốn bề đều là tiếng cười nhạo.
Những đệ tử của Thanh Hà Đường đều có vẻ xấu hổ, đồng loạt nhìn về phía Tưởng Xà, hoàn toàn không biết Tưởng Xà đang làm trò gì.
“Tưởng Xà.”
Trịnh Lạc nhíu mày, ngoảnh đầu hô lên.
“Sự phụ hãy yên tâm, vị Lâm sư đệ này có thể giao chiến.” Tưởng Xà lập tức chắp tay nói.
Trịnh Lạc hơi do dự.
Nếu không nắm chắc, thì cô ấy sẽ không nói như thế.
“Vậy được thôi, đến nước này rí cũng không còn lựa chọn nào nữa, v: con bảo thằng nhóc đó cần thận một chút, nếu như đến nước bất đắc dĩ thì ta sẽ ra tay.” Trịnh Lạc khàn giọng nói.
Cả người Tưởng Xà run rầy.
“Sư phụ, người có ý gì.”
“Nếu như không thể thay đổi được thắng thua, điều làm được đương nhiên là cứu được người nào hay người đấy.” Trịnh Lạc nói.
Tưởng Xà hơi nghĩ ngợi, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như Trịnh Lạc ra tay, dừng cuộc quyết đấu lại, vậy thì nghĩa là nhận thua.
Chỉ là đến thời khắc này rồi, thắng thua e là đã được định trước rồi.
“Tiểu tử, cậu tên gì?” Trịnh Lạc nhìn Lâm Dương.
Nhưng Trịnh Lạc không trả lời “Một thằng nhóc thật kì quặc, ta nghe Tưởng Xà nói cậu họ Lâm đúng không, Lâm tiểu tử, cậu chú ý chút, nếu như không địch lại được thì kết thúc sớm.”
Trịnh Lạc nói, rồi vẫy tay: “Cậu lên đi.”
Lâm Dương đi lên phía trước.