Chương :
Đến khi đó cả đội trật tự sẽ bận rộn giết chết Lâm Dương, cô ta tự nhiên có thề kê cao gối không lo lắng!
Hơn nữa:.cô ta-phát hiện kế hoạch của mình quả thật có hiệu quả kỳ diệu.
Lâm Dương bắt đầu thờ dốc!
Trên mặt anh toàn là mô hôi, hô hấp nặng nề, có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực phập phồng.
“Cho dù anh có mạnh hơn nữa thì thế nào? Nếu anh thật sự có thể giết hết cả ngàn người, nhất định anh cũng sẽ kiệt sức? Đến khi đó…chính là cơ hội của tôi!” Trịnh Đan lầm bẩm, ý cười trên mặt càng đậm, ánh mắt cũng cuồng nhiệt hơn, Nhóm người Du Đật’ cuối- cùng vẫn xông lên.
Hai phía lại lao vào chém giếf lần nữa Trịnh Đan chuyên chú quan sát.
Nhưng vào lúc này, Lương Tuấn Hùng đột nhiên làm loạn, muốn thoát khỏi khống chế của Trịnh Đan.
Cô ta trở tay muốn khóa chặt cánh tay Trịnh Đan, dùng sức gỡ ra.
Trịnh Đan lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đưa dao- đến gần-cồ Lương Tuấn Hùng: Nhưng bàn về sức mạnh, Trịnh Đan sao có thề là đối thủ của Lương Tuấn Hùng? Trực tiếp bị gỡ ra.
Rắc!
Cổ tay của Trịnh Đan bị bẻ gãy xương.
MẠI”
Cô ta phát ra tiếng hét thảm, nhưng người lại càng độc ác, một tay còn lại không biết từ khi nào đã nắm chặt chủy thủ, hung hăng đâm về phần lưng của Lương Tuấn Hùng.
Động“ tác ‘Lương- Tuấn -Hùng nhanh nhẹn, vội vàng tránh thoát.
Nhưng trong khoảng cách ngắn như vậy, cho dù cô ta có phảñ! “ứng nhanh hơn nữa, cũng khó tránh khỏi hoàn toàn.
Đợi lăn một vòng dưới đất đứng lên lần nữa, Lương Tuấn Hùng mới nhìn thấy phần eo của mình có một vết đâm không cạn, máu tươi tràn ra.
Gương mặt xinh đẹp của Lương Tuấn Hùng trầm xuống.
Nhưng cô ta không vội vàng xử lý Trịnh Đan, mà hét lớn với bờ sông đối diện: “Mau dừng tay lại hết đi! Mau dừng tay!”
Chỉ là lần này…đã vô dụng.
Những người của đội trật tự đều điên rồi!
Nhìn những đồng môn ai nấy đều bi Lâm Dương một đao lại một đao chém nằm xuống đất, người của đội trật tự tim như bị dao cắt, hận không thể chém Lâm Dương thành tám khúc.
Cho nên sau khi nghe thấy Lương Tuấn Hùng hét lên, họ hoàn toàn không hề dừng tay, vẫn điên cuồng tấn công Lâm Dương; muốn báo thù rửa hận.
Lương Tuấn Hùng biết, bảnđẦñ phải đích thân qua sông ngăn ‘€ẩñ đám người này mới được Nếu không sẽ càng nhiều thương vong hơn!
Nhưng trước khi qua sông, cô ta phải làm một chuyện rất quan trọng.
Chính là Trịnh Đan!
“Trịnh sư muội! Cô qua đây!
Lương Tuấn Hùng quát khẽ.
“E rằng không làm được!”
Trịnh Đan âm thẩm. cắn -rắng, xoay người muốn chạy.
Nhưng sao cô ta có thể (Ehaÿ thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Tuấn Hùng?
Cô ta vốn xuất thân từ đường khẩu của Thanh Hà đường thấp kém như vậy, võ công hèn mọn, so sánh với Lương Tuấn Hùng, không biết là khác nhau một trời một vực sao? Nếu không phải Lương Tuấn Hùng tin cô ta, cũng sẽ không bị cô ta bắt được.
Rất nhanh, Lương Tuấn Hùng đã tóm lấy cánh tay Trịnh Đan,đánh rơi chủy thủ trong tay cô ta, nhịn đau tung người nhảy lên, vượt qua bờ sông đổi diện.
Nhưng chính vào lúc Lương Tuân Hùng vừa đáp xuống bờ bên kia, một mũi tên lạnh lẽo đột nhiên lao đến, trực tiếp bắn vào cánh tay cô ta đang nắm lấy Trịnh Đan.
Phập!
TẠI và Cả người Lương Tuấn Hùng đau đớn run rẩy, sau khi đáp xuống còn chưa đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
“Lương sư tỷ!?
“Không ổn! Lương sư tỷ trúng tên!”
“Người đâu mau đền đây!”
Người của đội trật tự lúc này mới hoảng hốt, ai nấy đều hét lớn Nhóm người Du Dật lập tức lui về phía sau.
“Là ai bắn tên?” Du Dật phẫn nộ gầm lên.