Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“BóI”
Người nhà họ Trương lo lắng, toàn bộ chạy đến đỡ Trương Trung Hoa đang lung lay sắp đổ.
Nhưng Nhậm Ái đột nhiên hét lên: “Cút hết đi!”
Người nhà họ Trương kinh ngạc dừng lại.
“Lão già bướng bỉnh này, chết đi mới tốt! Các người còn phải lo lắng cái gì?” Nhậm Ái tức giận nói.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, đó dù sao cũng là bố, còn có khách khứa đang ở đây, đừng nói đùa nữa.” Trương Tùng Hồng không nhịn được nói.
“Nói đùa sao? Vậy thì sao? Con còn cảm thấy nhà họ Trương của chúng ta còn chưa đủ xấu hỗ sao? Nếu không phải là ông già cố chấp này, nhà họ Trương của chúng ta đâu đến nỗi tội với nhiều gia tộc như vậy? Nếu không phải ông già cố chấp này, nhà họ Trương của chúng ta liệu có trở thành như ngày hôm nay? May mắn thay, các chư: vị nhà họ Đỗ khoan hồng đại lượng, không tính toán với chúng ta, lại cho chúng ta một cơ hội nữa. Bây giờ nếu như chúng ta không nắm bắt thật tốt mà cứ làm như ông già ngoan cố này thì các con không sợ nhà họ Trương sẽ bị chôn vùi trong tay của ông ta sao?’ Mỗi câu nói đều có khí phách Mọi người tê cả da đầu, cũng hiểu bà cụ lần này là muốn ngả bài ra rồi, cũng là để thể hiện quyết tâm và gia thế của nhà họ Trương cho nhà họ Đỗ thấy.
Người ở hiện trường đêu không dám nói gì.
Đỗ Sâm cùng với mấy người nhà họ Đỗ cũng nhìn về phía bà cụ.
“Hàn”
Ông cụ Trương tức giận không nói nên lời, sắc mặt đỏ bừng vô cùng, cả người cũng run lên như bị điện giật.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng ông ấy sẽ bị tức giận chết mắt!
Nhưng vào lúc này, một tiếng an ủi đã truyền đến bên cạnh.
“Ông ngoại, ông ngồi xuống trước đi, đừng quan tâm đến những người này. Quyết sách của bọn họ đã định trước bọn họ chỉ là một nhóm người thiển cận và hám lợi trước mắt. Đối với những người như vậy, ông tức giận với bọn họ chỉ là hại chính bản thân mà thôi!”
Trương Trung Hoa sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn, lại thấy Lâm Dương đi tới, còn rút kim bạc ra, nhẹ nhàng châm vào tim phổi của Trương Trung Hoa.
Ngay tức khắc, cảm xúc kϊƈɦ động của Trương Trung Hoa ngay lập tức dịu đi rất nhiều, và trái tim đang đập dữ dội của ông cũng đã ổn định trở lại.
Đôi mắt già nua của Trương Trung Hoa sáng lên: “Tiểu Dương, cháu đây là…”
“Khi cháu không có việc gì làm, ở nhà thường đọc sách về phương diện châm cứu Trung Y. Mũi châm này gọi là Ngưng thần tĩnh tâm châm. Ý nghĩa đúng như tên gọi, nó có tác dụng có thể làm cho ông bình tĩnh lại. Ông ngoại, ngồi xuống và ăn đi, những chuyện khác không cần quan tâm. “Lâm Dương bình tĩnh nói.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm như vậy của Lâm Dương, Trương Trung Hoa không thể tin được.
Ông gật đầu lia lịa và không nhịn được cười nói: “Ông sống đến từng tuổi này rồi, nhưng lại không nghĩ thoáng như tên nhóc cháu, không tồi, không tồi!”
“Ông ngoại quá khen rồi!”
Lâm Dương nhẹ nói, sau đó không chút khách khí cầm đũa lên ăn đồ ăn.
“Đừng ăn thức ăn không vậy, uống rượu!”
Ông cụ Trương rót rượu cho Lâm Dương, nâng chén nói.
Tắt cả mọi thứ bên cạnh hoàn toàn không để ý.
“Ông ngoại, cháu kính ông một ly.” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Nào, cạn ly!”
Ông cụ Trương hùng hổ nói, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Không sao đâu ông Đỗ, cái tên phế vật này cho dù ông Đỗ không thu dọn thì chúng tôi cũng phải thu dọn. Nếu không phải vì vợ chồng cậu ta, nhà họ Trương của chúng tôi làm sao có thể nảy sinh hiểu lầm với những gia đình khác?” Trương Tùng Hồng chua chát nói.
Đỗ Sâm vừa nghe xong, trầm mặc không nói.
Vài người mặc vest trông giống như vệ sĩ của nhà họ Trương bước vào đại sảnh và đi về phía Lâm Dương.
“Cút hết cho tôi!” Trương Trung Hoa tức giận hét lên.
Các vệ sĩ run rẫy.
“Cứ làm đi, không cần quan tâm đến cái lão già xáu xa này.
nói gì!” Nhậm Ái lạnh lùng nói.
“Các người thử ra tay đi!” Trương Trung Hoa lại hét.
Khuôn mặt già nua ấy đầy vẻ uy nghiêm.
Nhìn thấy cảnh này, đám vệ sĩ đều khó xử, toàn bộ đều nhìn về phía Trương Tùng Hồng.
Vẻ mặt của Trương Tùng Hồng không được tự nhiên lắm.
Nhìn dáng vẻ của Trương Trung Hoa, e rằng thật sự giống như những gì mà ông đã nói, muốn bảo vệ Lâm Dương, nếu là như vậy, rõ ràng dùng sức mạnh thì không tốt lắm.
Trương Tùng Hồng có chút khó xử, những người khác đều biết chuyện này không dễ giải quyết, hiện trường dường như đang rơi vào bề tắc.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Sâm ở đằng kia đã đứng dậy.
“Ông Trương, nếu như người của các ông khó xử lý, vậy thì hãy để chúng tôi làm đi!”
Trương Tùng Hồng vừa nghe thấy, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, trêи mặt nở nụ cười: “Nếu là như vậy thì tốt quá rồi!”
Những người còn lại của nhà họ Trương cũng lần lượt nở nụ cười.
Người trong nội bộ nhà họ Trương không dễ dàng ra tay, nhưng người ngoài thì khác.
Bọn họ hoàn toàn không sợ. đắc tội với Trương Trung Hoa.
“Ra tay! Mang tên nhóc đó lên xe.”
Đỗ Sâm cũng không nói nhiều, trầm giọng hét lên một tiếng.
Người ngồi bên cạnh ông ta ngay lập tức đứng dậy đi về phía Lâm Dương.
“Các anh đang làm cái gì vậy?”
Trương Trung Hoa hét lên.
Nhưng lại vô dụng, đối phương hoàn toàn không quan tâm đến ông cụ Trương Trung Hoa, chỉ nhìn thấy một người trực tiếp túm lấy Trương Trung Hoa, người còn lại bắt lầy Lâm Dương.
“Cút ngay! Cút hết cho tôi!”
Trương Trung Hoa hét lên.
Nhưng chung quy ông cũng chỉ là một ông cụ, đâu phải là đối thủ của người cường tráng này, toàn bộ cơ thể hoàn toàn không thể nhích lên được.
Lúc này, cánh tay của người kia đã đè lên vai Lâm Dương.
“Đi theo tôi!” Người đó trầm giọng nói, và cố gắng kéo Lâm Dương đứng dậy.
Nhưng … bắt luận anh ta dùng sức lớn đến thế nào, cũng không thể lay chuyển Lâm Dương dù chỉ một chút.
Lâm Dương vững vàng giống như Thái Sơn, tiếp tục uống rượu, thong thả an nhàn.
“Hả”
Người kia hơi giật mình, ngay lập tức lại bắt đầu phát lực.
Tuy nhiên, cho dù anh ta có dùng sức uống sữa cũng đều không có bắt cứ tác dụng gì.
“Hồ Dũng, anh đang làm cái gì vậy? Còn không nhanh chóng kéo cậu ta ra ngoài?” Đỗ Sâm nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Chuyện này …” Người đàn ông tên Hồ Dũng kia mở miệng không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dương, trong lòng anh ta tràn đầy tức giận, lập tức vung tay.
Xoạch!
Ly rượu sắp đưa tới miệng của Lâm Dương ngay lập tức bị đánh bay.
Lâm Dương động tác trở nên cứng ngắc, trong mắt lộ ra vẻ ớn lạnh.
“Đồ chó, ông đây gọi mày dậy, mày không nghe thấy sao?”
Hồ Dũng tức giận nói, sau đó đắm vào mặt Lâm Dương.
Nhưng chính vào lúc nắm đắm đến gần ngay tức khác …
Xoảng!
Một bàn tay bao lấy nắm đắm kia một cách chính xác.
Đột nhiên, nắm đắm nửa phân cũng khó tiến.
Hồ Dũng sững sò, trợn to hai mắt nhìn Lâm Dương đang từ từ đứng lên, đợi đên khi anh ta hoàn hôn lại bị Lâm Dương tát một cái.
Bốp!
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Cơ thể của Hồ Dũng quay vòng, trực tiếp rơi xuống đất một cách nặng nè.
“Chà!”
Khán giả náo động!
“Lâm Dương! Cậu … cậu làm cái gì vậy?”
“Cái gan lớn lắm, cậu lại dám đánh người trong nhà họ Trương của chúng tôi sao?”
“Điên rồi! Cái tên này hoàn toàn điên rồi!”
Người nhà họ Trương tức giận vô cùng, mắng chửi không ngừng.
Đỗ Sâm vẻ mặt ảm đạm đứng lên.
“Ông Trương, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Tùng Hồng chát vần.
Vẻ mặt của Trương Tùng Hồng cũng rất mắt tự nhiên, lúc này cũng không muốn phí lời nữa, trực tiếp hét lên: “A Hải!
Đánh cho tôi!”
“Vâng!”
Người tên A Hải trực tiếp đứng dậy và hét lên, ngay lập tức hàng chục thành viên của nhà họ Trương ở các bàn xung quanh đứng dậy.
Đám đông nỗi giận đùng đùng lao về phía Lâm Dương.
Nhìn tư thế này, nếu không đánh chết Lâm Dương, cũng muốn phế bỏ anh!
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Trương Trung Hoa lại hét lên.
Đánh!” Nhậm Ái cũng hét lên.
Người tên A Hải không hề do dự giống như những vệ sĩ kia, trực tiếp sải bước đi tới.
Cục diện lại thay đổi và trở nên trầm trọng hơn.
Trương Trung Hoa tức giận thổi râu trừng mắt.
Ở hiện trường đã không còn ai có thể cứu được Lâm Dương.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dương, không hề có chút hoảng sợ, ngược lại tiếp tục ngồi xuống ghé, cầm ly rượu trêи mặt đất lên, dùng khăn giấy lau sạch rồi tiếp tục uống.
“Đồ chó, ông đây cho mày uống!”
A Hải trực tiếp nắm lấy ghé đầu bên cạnh, định đập vào trán Lâm Dương.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, một tiếng hét tức giận từ bên ngoài đại sảnh truyền đến…
“Dừng tay!”