Chương :
“Sao thế? Thằng nhóc họ Lâm, cậu có vấn đề gì?” Thiếu Hải nghiêng đầu.
“Tranh đoạt thần giới trước mắt, chúng ta cần tranh thủ mỗi mộtếỨ mạnh có thể tranh giành được, vậy cơ hội chúng ta đoạt được thần giới sẽ lớn hơn nhiều! Thiếu trưởng lão, để tôi khuyên Lương Tuấn Hùng.”
Lâm Dương nói.
“Khuyên được không?”
“Thử xem, cũng không làm lỡ bao nhiêu thời gian.”
Thiếu Hải chân chừ một lúc, gật đầu: “Tôi cho cậu phút!”
Lâm Dương trực tiếp bước lên.
“Cậu muốn làm con chó sai vặt!
Nhưng tôi sẽ không! Thiếu Hảifẩfn thuật bất chính, giúp ông ta lấy giới; hại Đông Hoàng giáo! Tôi sẽ không gg giúp ông ta làm điều ác!“ Lương Tuấn Hùng cắn răng nói.
“Tôi chẳng có hảo cảm gì với đội trật tự của các người, tôi vốn không đề ý đến sống chết của các người, nhưng cô làm người ngay thẳng, lúc trước cũng coi như giúp tôi một chút, cho nên tôi mới đứng ra nói một câu.”
“Cậu muốn nói gì?“ Lương Tuấn Hùng hừ lạnh nói.
“Cô xem nhẹ sống chết, nhưng không phải ai cũng xem nhẹ hồ chêt! Cô nhìn cho kỹ những sư đệ SỨ muội của cô đi!“ Lâm Dương thấp giọng nói.
Mày liễu Lương Tuấn Hùng cau lại, nhìn về phía đội trật tự bên kia.
Nhưng chỉ một cái liếc nhìn này, cô ta đã ngây người.
Cô ta nhìn thấy, từng gương mặt non nớt nhưng đầy hoảng sợ.
Sợ hãi.
Bàng hoàng.
Thât thổ.
Bất lực Trên gương mặt của những người đội trật tự chỉ còn sót lại những thứ này.
Làm gì còn lòng đầy căm phẫn ghét ác như thù nữa?
Những thứ đó, chẳng qua chỉ là khẩu hiệu mà thôi.
“Người thật sự không sợ chết như cô, đã bị tôi chặt đứt cánh tay nằm dưới đất rồi! Mấy người còn lại, chính là những kẻ lúc vừa bắt đầu không dám ra tay với tôi, họ còn rất trẻ, rất non nớt, phần lớn đều chưa thành niên, cô muốn họ chết theo cô ŠSố?
Rất nhiều người trong số họ, hẳn chỉ nói.
Mày liễu Lương Tuấn Hùng cau lại, nhìn về phía đội trật tự bên kia.
Nhưng chỉ một cái liếc nhìn này, cô ta đã ngây người.
Cô ta nhìn thấy, từng gương mặt non nớt nhưng đầy hoảng sợ.
Sơ hãi.
Bàng hoàng.
Thât thô Bất lực…
Trên gương mặt của những người mới gia nhập đội trật tự chưa bao lâu phải không?” Lâm Dương lại nói.
Lương Tuấn Hùng khẽ hít sâu, rơi vào trầm mặc.
Phải.
Cô ta không sợ chết, lẽ nào tất cả mọi người cũng không sợ chết sao?
Họ vẫn còn thời gian quý báu, đang để chết vô ích ð đây sao?
Khoảng phút sau, Lương Tuân Hùng ngâng đâu “Thiếu trường lão, tôi đồng ý với ông, giúp ông lây giới, nhưng tôi muồn ông đảm bảo, ông không thể làm hại sư đệ sư muội của tôi, hơn nữa…ông phải giúp tôi đưa những sư đệ sư muội bị thương đến đại hội!” Lương Tuấn Hùng lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề!” Thiếu Hải cười lớn: “Dù sao bồn trường lão không lâu sau cũng sẽ là chủ nhân một giáo, những người trung thành với Đông Hoàng giáo như các người, sao bồn giáo chủ có thể bạc đãi?”
Nói xong, bèn dặn dò Trịnh Đan đi sắp xếp.
Ảnh mắt Trịnh Đan lộ vẻ nghỉ ngờ, tràn đầy thâm ý nhìn Lâm Dương.
Không biết vì sao, cô ta cảm giác có gì đó không ổn…nhưng vẫn đi làm.
“Thiếu trưởng lão, thân giới đang ở đâu?“ Lâm Dương nhìn về phía Thiếu Hải, lên tiếng hỏi.
Đây là vấn đề mà Lâm Dương quan tâm nhất ngay lúc này.
Cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh thuận theo Thiếu Hải.