Trình Thường Sinh về cơ bản đã được chỉ định là đệ tử của Nam Phái, một bác sĩ tài năng trẻ tuổi ở Trung Quốc, dường như đều là đối tượng tranh giành của các Nam Bắc Phái, thậm chí đến cả Cổ Phái và Ản Phái cũng đều rất quan tâm đến những bác sĩ tài năng này. Trình Thường Sinh mặc dù xếp thứ mười nhưng cũng là một bác sĩ thiên tài, Nam Phái làm sao có thể bỏ qua anh ta được?
Trình Thường Sinh mỉm cười và tự tin bước về phía trước.
Nội dung sát hạch của anh ta là chữa bệnh cho một cậu bé.
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, cậu ta lúc này toàn thân đang không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhọt, trêи người quấn kín đáo, trêи tay có một số điểm đỏ kỳ lạ, nhìn giống như phát ban.
Trình Thường Sinh để cậu bé ngồi trêи ghế, nhìn thoáng qua, sau đó rút kim bạc ra, từng mũi kim đâm vào, đồng thời nghiền nát thuốc, bôi lên người cậu bé từng chút một.
Cho dù là châm kim hay là chế thuốc, Trình Thường Sinh đều có vẻ rất lưu loát, động tác đặc biệt lưu loát dễ dàng, chỉ riêng giác quan thì người thường đã không thể nào so sánh được.
Các ứng viên còn lại đều lộ ra biểu cảm không thể nào tin được.
Đây chính là thực lực của bác sĩ thiên tài sao?
Rất nhiều ứng viên lớn tuổi đã vô cùng ngạc nhiên.
Loại kỹ thuật này, bọn họ e rằng cả đời này cũng không thể nào đạt được.
Tất cả mọi thứ đều tiền hành một cách có trật tự.
Rất nhiều người cũng cảm thấy nhàm chán, rốt cuộc, điều trị cho một đứa trẻ nhỏ như vậy, đối với Trình Thường Sinh mà nói thật sự quá dễ dàng.
Nhưng ngay khi bôi thuốc mỡ, cơ thể cậu bé kia đột nhiên co giật, hơn nữa hô hấp cũng bắt đầu loạn nhịp, thậm chí có chút gián đoạn.
“Chàt”
Cảnh tượng náo động.
Bốn vị giám khảo chính cũng cùng nhau liếc nhìn.
Vũ Văn Mặc và Bích Nhàn âm thầm lắc đầu.
“Đây…chuyện này là sao vậy?” Trêи khán đài, một đám người nhà họ Trình đều vô cùng kinh ngạc.
“Đứa trẻ này không phải bị chứng Hàn Chẩn sao? Làm sao có thể như vậy?” Vẻ mặt bình tĩnh của Trình Thường Sinh ngay lập tức biến mắt, thay vào đó là sự hoảng sợ và kinh hoàng.
“Thường Sinh, không cần loạn, con vẫn còn cơ hội, vẫn còn năm phút nữa, nhanh chóng tìm ra triệu chứng và kê đơn thuốc thích hợp!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest ở khán đài đứng dậy nghiêm mặt quát tháo.
Giọng nói này cực kỳ lớn.
Rất nhiều người đều liếc nhìn.
Vốn dĩ tưởng rằng câu nói đột ngột của người này sẽ khiến bốn vị giám khảo bắt mãn, nhưng bồn vị giám khảo chính không nói một câu nào.
Khi Trình Thường Sinh nghe thấy điều này, anh ta liếc nhìn người đàn ông kia, cũng bình tĩnh lại và bắt đầu chẩn đoán một cách nghiêm túc.
Anh ta rút một cây kim bạc ra, châm vào ngực của đứa nhỏ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vê chuyển kim bạc, cứ tiếp tục như vậy ba mươi giây mới rút ra, lại nhìn thấy kim bạc hiện lên một ánh sáng rất kỳ quái.
Trình Thường Sinh choáng váng.
“Đây là trúng độc sao?” Anh ta hét lên thát thanh.
Cảnh tượng lại lần nữa sôi sục.
Trúng độc sao?
Vậy thì phiền phức rồi!
Nếu như nói có thể xác định được đứa trẻ trúng độc gì và kê đơn thuốc thích hợp trong vòng mười phút, vậy thì chắc chắn là không kịp, nhưng Trình Thường Sinh đã chẩn đoán sai, làm lỡ mất một khoảng thời gian dài như vậy, bây giờ chỉ còn lại chưa đầy phút.
Thời gian phút để xác định độc tố và giải độc trừ khi là bốn vị giám khảo chính, nếu không thì không thể nào làm được.
Ngay lập tức, Trình Thường Sinh trở nên lo lắng.
Anh ta vội vàng cầm cây kim bạc lên, tay chân luống cuống châm vào, muốn biết đứa trẻ rốt cuộc đã bị trúng chất độc gì?
“Cậu nhóc, cậu rốt cuộc là sao vậy? Cậu đã ăn cái gì?”
Trình Thường Sinh gấp gáp hỏi.
“Cháu, cháu cũng không biết nữa bác sĩ, cháu rất khó chịu” đứa trẻ run rẩy nói, hiển nhiên bị dáng vẻ của Trình Thường Sinh doạ cho hoảng sợ.
“Cậu đến việc đã ăn cái gì cũng không biết sao? Cái đồ ranh con nhà cậu!” Trình Thường Sinh túm lấy cổ áo của đứa trẻ và gào thét đầy tức giận.
Tình hình có vẻ như có hơi mắt kiểm soát.
Nhiều người tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ là vì có chút không tin vào biểu hiện này của Trình Thường Sinh.
Liễu Như Thi ở bên kia liên tục lắc đầu.
Nam Hành không khỏi cười lạnh.
Cho đến lúc này, một giọng nói vang lên.
“Đứa trẻ này vì nghịch ngợm, đã bắt chước theo việc luyện đan trêи TV, lén mài nến, bút chì và rất nhiều vật dụng sinh hoạt hàng ngày thành bột rồi uống”.
Một câu nói đơn giản được phát ra, hiện trường lại náo động lên.
Mọi người đều nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, mới phát hiện ra rằng người vừa nói là Vũ Văn Mặc.
“Nhiễm độc chì sao?”
Trình Thường Sinh ngay tức khắc nắm bắt được một thông tin quan trọng, anh ta cũng bình tĩnh lại.
Nhưng các triệu chứng của đứa trẻ cho thấy cậu ta không chỉ là nhiễm độc chì đơn giản như vậy, nhưng Vũ Văn Mặc đã nói ra thông tin quan trọng nhất. Theo quy định, các bác sĩ trong quá trình sát hạch không được phép hỏi bệnh nhân bắt kỳ câu hỏi nào, nhưng bây giờ Trình Thường Sinh không chỉ hỏi, thậm chí Vũ Văn Mặc còn cung cấp cho anh ta những thông tin quan trọng.
Đây là gian lận!
Đây là phạm quy!
Hoàn toàn phạm quy!
Rất nhiều người không ngừng phẫn nộ.
Nhưng người đó là Vũ Văn Mặc! Ai dám chỉ tội ông ta?
Hơn nữa Trình Thường Sinh cũng không phải là một người bình thường, đó là một bác sĩ thiên tài!
Trêи thực tế, hành động này của Vũ Văn Mặc cũng rất dễ lý giải. Mặc dù Trình Thường Sinh đã mắc sai lầm nhưng thực lực của anh ta vẫn có. Nếu như Trình Thường Sinh thất bại trong kỳ sát hạch đồng nghĩa với việc bị loại. Vì vậy, Vũ Văn Mặc thà vi phạm quy định còn hơn từ bỏ Trình Thường Sinh.
Hơn nữa khi nghe thấy những lời này của Vũ Văn Mặc, Trình Thường Sinh cũng phản ứng lại, sự lo lắng trước đó của anh ta đã biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu vết, thay vào đó bình tĩnh và bắt đầu điều trị.
Anh ta biết rằng, bản thân bất luận như thế nào đều sẽ không thất bại, bởi vì Nam Phái đã mặc định anh ta là người của họ rồi.
Xác định độc tố, phối thuốc, giải độc, anh ta đã bắt đầu lầy lại được phong độ, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn.
Hơn nữa trong vòng vài phút, cơ thể run rẩy của đứa trẻ kia đã ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục sắc trạch bình thường.
Thấy vậy, Trình Thường Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi nhìn thời gian, đương nhiên đã quá mười giây rồi.
Trình Thường Sinh có chút căng thẳng nhìn bốn vị giám khảo chính kia.
Những người khác cũng lần lượt nhìn về phía giám khảo chính.
Trong trường hợp này, theo quy định Trình Thường Sinh đã bị huỷ bỏ tư cách thì rồi, tuy nhiên, nhìn vào thái độ của bốn vị giám khảo, có vẻ như bọn họ không có ý định đuổi Trình Thường Sinh, nếu như đổi lại là một người khác, sớm đã bị đuổi rồi, nhưng mấy người đó lại chẳn đoán cho cho đứa trẻ một cách có dáng có vẻ, một lúc sau, Lý Tử Vân thông báo nói: “Ứng viên Trình Thường Sinh, đã vượt qua kỳ khảo nghiệm và được phép vào Nam Phái của chúng tôi!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, rất nhiều người đã vô cùng thất vọng, thậm chí có người còn âm thầm nghiến răng nghiền lợi không cam lòng.
“Đây chính là đặc quyền sao?” Có người thấp giọng tức giận nói.
“Không có cách nào cả. Trình Thường Sinh sinh ra đã mệnh tốt, hơn nữa còn được đánh giá là một bác sĩ thiên tài. Anh ta quả thực có tài. Nam Phái làm sao có thể để cho anh ta đi”
“Đối với loại người như bọn họ mà nói, khảo nghiệm chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.”
Mọi người vụn vặt nói.
Vũ Văn Mặc và những người khác cau mày.
Trình Thường Sinh không quan tâm, cười lạnh rồi bỏ đi.
Nhưng vào lúc này, cuối cùng có người không chịu nổi được nữa.
“Vũ Văn sư phụ, các vị sư phụ, tại sao Trình Thường Sinh rõ ràng đã phạm quy rồi, các ông vẫn nhận định rằng anh ta đã vượt qua kỳ khảo nghiệm?”
Ngay khi những lời này rơi xuông, hiện trường đột nhiên im lặng.
Mọi người đều nhìn vào nguồn phát ra âm thanh, đó là một thanh niên có nước da trắng trẻo, dáng vẻ thanh tú.
Người thanh niên hơi gầy, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, nhìn chằm chằm vào đám người Vũ Văn Mặc mà chất vần.
Thật đúng là bê con mới sinh không sợ. hỗ.
Tắt cả mọi người đều biết nguyên nhân, nhưng rốt cuộc có ai dám đứng ra chất vấn không?
Đây không phải là muốn để bốn giám khảo chính bẽ mặt sao?
Vũ Văn Mặc im lặng không nói, nhưng vẻ mặt của Bích Nhàn kia đã tối sầm lại, bà ta lạnh lùng nói: “Cậu tên gì?”
“Hồng Gia Lạc!” Người đàn ông nói.
“Có biết đây là nơi nào không?”
“Biết, Học viện Y học Nam Phái!”
“Đã biết đây là Học Viện Y học Nam Phái, vậy thì cũng nên biết rằng trận Y Vương Đại Hội lần này là do Nam Phái của chúng tôi tổ chức. Chúng tôi cảm thấy ai có thể thông qua, thì người đó có thể thông qua, ai không thể thông qua, thì không thể! Nếu như cậu có ý kiến đối với phán quyết của chúng tôi, cậu có thể lựa chọn rút lui khỏi Y Vương Đại Hội này! ” Bích Nhàn lạnh lùng nói.
“Các ông” Hồng Gia Lạc tức giận: “Thật không biết xáu hổ!
Thật không có công bằng!”
“Chúng tôi chính là công bằng!” Bích Nhàn thờ ơ nói.
“Các ông”
Hồng Gia Lạc cảm xúc kϊƈɦ động.
Vị thí sinh này, cậu đã bị huỷ bỏ tư cách thi rồi, cút đi!”
Kim Đỉnh ở bên cạnh mặt không biểu cảm nói.
Hồng Gia Lạc tức giận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào những người này: “Cuộc thi không công bằng như vậy, Hồng Gia Lạc tôi cũng không thèm!”
Nói xong liền quay người rời đi.
Anh ta liếc nhìn băng ghế của ứng cử viên và hét lên: “Các vị, không lẽ các vị vẫn muốn tiếp tục tham gia vào cuộc khảo nghiệm hoàn toàn không công bằng này sao?”
Chỉ là với lời này, không có ai trả lời.
Nhiều người đều cúi đầu xuống và chọn sự im lặng.
Hồng Gia Lạc tức giận cười, cũng không nói gì, quay người rời đi.
Anh không muốn ở một nơi như thế này thêm một khắc nào nữa.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cánh cửa của hội trường bất ngờ bị đẩy ra.
Sau đó là một giọng nói lạnh lùng và độc đoán truyền đến.
“Nam Phái tác phong bắt chính, y thuật yêu kém. Loại học viện y thuật này có cái gì phải để ý? Hồng Gia Lạc! Tôi thu nhận cậu, cậu có muốn làm học trò của tôi không?”