Thấy người kia tiến tới từng bước một, khuôn mặt của Ninh Đồ trở nên tái mét.
“Anh muốn làm gì? Anh đứng lại đó cho tôi!” Ninh Đồ lớn tiếng quát người đó.
Nhưng cũng vô dụng.
Tốc độ bước đi của người kia rất nhanh, trong nháy mắt, gã ta đã đến gần Ninh Đồ mà đặt bàn tay lên cánh tay của Ninh Đồ.
“Hit”
Ninh Đồ hít sâu vào một hơi lạnh, anh ta có cảm giác như cánh tay của bản thân bị thứ gì đó chích, thế là anh ta lập tức lùi về phía sau vài bước, trừng mắt nhìn người kia: “Anh… Anh đã làm gì tôi hả?”
“Tôi chỉ hoàn thành cam kết trước đây của chúng ta thôi.”
Người nọ lạnh lùng nói.
Lúc này, Ninh Đồ ngắn người, anh ta vừa định nói gì đó, thì lại thấy hai cánh tay của bản thân đột nhiên run lên một cách rât bât thường.
Ninh Đồ la lên một tiếng thảm thiết, anh ta lập tức bỏ chạy ra đằng sau, nhưng mà lại bị ngã nhào xuống đắt.
Anh ta vội vàng dùng tay phải chống xuống mặt đất để đứng dậy, nhưng cho dù anh ta có điều khiển cánh tay như thế nào đi nữa, thì nó cũng đều không nghe theo lời sai khiến của anh ta, ngay cả việc đơn giản như chống tay
Chương ; Bến ngtrờ),áo người lên hết đl¡ảng cáo ở dưới đất cũng không làm được.
“Thầy, thầy! Tay tôi… Tay tôi!”
Ninh Đồ vừa kêu gào thảm thiết vừa chạy về phía của đám người Vũ Văn Mặc.
“Để tôi yên tĩnh!” Vũ Văn Mặc cảm thấy tức giận mà gào lên.
Khuôn mặt của Ninh Đồ lập tức biến sắc, anh ta vội vàng ngừng la, mà hai cánh tay đang run rẫy kia của anh ta đã khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.
“Không lẽ đúng như lời mà người kia đã nói, y thuật của Ninh Đồ bị phế rồi sao?” Có người lên tiếng hỏi.
“Không đâu!” Bích Nhàn hừ lạnh lùng một tiếng, rồi nói với Ninh Đồ: “Nếu thật sự là Mạt Kim Sâm, thì chúng tôi vẫn có thể chữa cho cậu, cậu phải nhớ cho kỹ chỗ này là chỗ nào! Chỗ này chính là Nam Phái! Ở đây, cũng chẳng có bệnh nào mà chúng tôi không thể trị khỏi được! Cậu hoảng hốt làm gì?”
Nghe bà ta nói như vậy thì sắc mặt của Ninh Đồ mới trở nên tốt hơn nhiều.
Đúng vậy, chỗ này chính là Nam Phái mà!
Bắt kể là người kia đã làm gì với anh ta cũng đều không quan trọng nữa.
Chẳng lẽ còn có bệnh nào mà Nam Phái không trị được sao?
“Vậy mời thây xem nhanh cho tôi một chút.” Ninh Đô không khỏi cảm thấy kϊƈɦ động mà nói.
“Cậu tới đây!” Kim Đỉnh nói một cách hờ hững.
Ninh Đồ vội vàng chạy tới.
Kim Đỉnh tiền hành bắt mạch đẻ kiểm tra cho anh ta.
Bích Nhàn thì liên tục cười lạnh lùng: “Muốn phê y thuật của người Nam Phái chúng tôi à? Cậu dùng mánh khóe nào để phế nhỉ? Cậu cho rằng cậu biết một chút về thủ pháp y học cổ truyền Trung Quốc thì có thể ra oai với Nam Phái chúng tôi à? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?”
“Thế à? Vậy để tôi xem thử, liệu mấy người có thể chữa khỏi cho cậu ta không nhé!” Người kia lạnh lùng trả lời.
“Vậy thì chờ một lát nữa xem, tôi rất mong được thấy biểu cảm của cậu đấy.” Bích Nhàn bật cười và đáp lại người nọ.
“Đúng là thằng nhóc không biết gì, cũng không biết trời cao đất dày là gì.” Lý Tử Vân thì liên tục lắc đầu.
Các thành viên của Nam Phái đứng xung quanh đều cười khẩy.
Mà những người ở trong khán phòng thì không ngừng bàn luận sôi nỗi.
“Người đó đang nói gì thé? Phế bỏ hai cánh tay của người khác để tước đoạt đi tư cách hành nghề chữa bệnh của người ta ư? Đây không phải là chuyện nực cười à? Chỗ này chính là Nam Phái đấy.”
“Sao cậu ta có thể phế được? Một chút y thuật kia của cậu ta đủ để làm sao?”
“Dáng vẻ đẹp trai như thế mà sao đầu óc lại không được bình thường vậy?”
“Haiz, đợi lát nữa thì thằng này cũng sẽ biết cái gì gọi là núi cao còn có một núi cao hơn.”
Mọi người liên tục lắc đầu, rồi chỉ chõ về phía người kia.
Nhưng một lúc sau, tiếng đàm tiều của những người xung quanh cũng dần nhỏ lại, bọn họ không nhịn được mà dời ánh mắt từ người kia sang bên Kim Đỉnh.
Khi đó bọn họ nhìn thấy, vốn dĩ nét mặt của Kim Đỉnh trông cũng bình tĩnh, thì bây giờ lại dần trở nên bối rối, rồi chuyển dần từ hốt hoảng sang khϊế͙p͙ sợ, khó tin…
Tất cả mọi người đều bị cái nét mặt ấy của Kim Đỉnh làm cho dọa sợ.
“Thầy Kim Đỉnh, thế nào rồi?” Lý Tử Vân đứng ở bên cạnh nhíu mày lại.
“Không ồn rồi, không ồn rồi…”
Kim Đỉnh nói một cách chậm rãi.
“Cái gì?”
Sắc mặt của những người xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi.
Ninh Đồ bị dọa sợ đến mức sắp ngắt xỉu.
“Thầy Kim Đỉnh, rốt cuộc là như thế nào? Cái tên kia đã làm gì với Ninh Đồ rồi?” Bích Nhàn vội vàng hỏi.
“Tôi không cảm nhận được mạch tượng của cậu ta!
Nhưng kỳ lạ hơn là có một luồng khí tức đang di chuyển bên trong hai cánh tay của cậu ta.” Kim Đỉnh khóc không ra nước mắt.
Kim Đỉnh vừa nói dứt lời thì Vũ Văn Mặc đã nhanh chóng bước tới, ông ấy trực tiếp kéo lấy hai cánh tay của Ninh Đồ rí n hành bắt mạch cả hai tay.
Một lát sau, sắc mặt của Vũ Văn Mặc hết trở nên tái nhợt hẳn, chân thì không ngừng bước lùi về phía sau vài bước.
“Thầy Vũ Văn?” Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ấy.
Khuôn mặt của Ninh Đồ tái mét, anh ta cũng cảm thấy sốt ruột mà nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Mặc.
Lúc này chỉ thấy Vũ Văn Mặc lầm bảm ở trong miệng: “Là Đốt Tịch… Là Đốt Tịch…”
“Đết Tịch?”
Nghe đến đây, đám người Bích Nhàn sợ hãi đến tột độ, suýt chút nữa là bọn họ đã ngồi bệt xuống dưới đất rồi.
“Đó là cái gì vậy?”
Có thành viên không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Đó là một loại mạch tượng trong y học cổ truyền Trung Quốc, loại mạch tượng này có nghĩa là tĩnh mạch của người bị trúng phải đã bị tiêu hủy hoàn toàn, nhưng vẫn giữ lại được nguyên chức năng quan trọng, đây là một loại tiêu hủy không thể chuyển biến được. Cũng giống như: một vận động viên ở thế vận hội, nếu như người đó bị thương nặng do Đốt Tịch, người đó sẽ không chét, thậm chí là vẫn có thể đi bộ, nhưng sẽ không thể chạy nhanh được nữa, néu điều chỉnh cao độ, thì người đó vẫn giữ được khả năng đi lại cơ bản nhất, nhưng mà không thể không kiêng ky chuyện di chuyển!”
Liễu Như Thi đứng lên, giải thích cho mọi người hiểu một cách chậm rãi.
Mọi người vừa nghe xong thì choáng váng mặt mày.
Ở trong y học Trung Quốc cũng có hiện tượng như thế sao?”
“Đây không phải là Mạt Kim Sâm, nhưng nó là một thứ còn đáng sợ hơn cả Mạt Kim Sâm, bởi vì trước mắt không có bác sĩ Đông y nào trị được cái loại thương tích này cả, tôi nghĩ là Nam Phái cũng không chữa được.” Liễu Như Thi nhìn về phía của Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc im lặng không nói gì.
Và tất cả các thành viên Nam Phái đứng xung quanh đều †ỏ ra vẻ sợ hãi.
Khuôn mặt của Ninh Đồ đã trở nên xám xịt như tro tàn.
Hai cánh tay của anh ta vẫn tiếp tục run rẩy, sau đó anh nhìn Vũ Văn Mặc rồi lắp bắp hỏi: “Thầy, nói như vậy là…
Tôi hết cứu chữa được…”
“Yên tâm, cậu đã hi sinh vì Nam Phái, tôi sẽ báo cáo lại với phía trêи, nói rõ chuyện này, xin người của Nam Phái sắp xếp công việc cho cậu, chắc chắn cả đời này cậu không cần phải lo chuyện cơm áo.” Vũ Văn Mặc nói.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể cầm cây ngân châm lên!
Cả đời này này tôi cũng sẽ không thể bốc thuốc được nữa rồi!” Ninh Đồ gào lên nghe rất thê lương.
“Đưa cậu ta đi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Vũ Văn Mặc phất tay một cái.
“Thầy Vũ Văn, thầy phải cứu tôi! Mau cứu tôi với! Tôi không muốn buông bỏ nghề bác sĩ Đông y, tôi không muốn!” Ninh Đồ điên cuồng nắm lấy quần áo của Vũ Văn Mặc.
Nhưng cũng vô dụng.
Vũ Văn Mặc nhắm đôi mắt lại và tỏ ra thờ ơ.
Cả bồn phía khán phòng giờ đây đều im lặng như tờ.
Lúc này, không chỉ có người xem, thành viên Nam Phái, thí sinh, mà ngay cả những vị bác sĩ thiên tài kia cũng chỉ yên lặng, đứng nhìn chằm chằm về phía Ninh Đồ, chẳng một ai kịp hoàn hồn lại.
Tất cả mọi người, ai nấy cũng đều bị cảnh tượng này làm cho chắn động một phen.
Nào có ai ngờ được là người kia không hề nói đùa chứ.
Gã ta thật sự có thể phề truất một bác sĩ Đông y!
“Dẫn cậu ta đi đi!” Thấy Ninh Đồ dần trở nên điên cuồng thì Vũ Văn Mặc hất tay một cái, ông ấy không nhịn được mà khẽ quát.
Thành viên đứng ở bên cạnh lập tức lôi anh ta đi.
“Thầy Vũ Văn, tôi là vì Nam Phái nên mới thành ra như: vậy! Thầy phải cứu tôi! Nam Phái phải cứu tôi! Cứu tôi!”
Anh ta vẫn tiếp tục gào thét thảm thiết.
Âm thanh thống khổ và tuyệt vọng vang dội khắp hội trường.
Những người trong hội trường đều sợ hết hồn hết vía, da đầu cũng trở nên tê dại.
Tốt lắm, tiếp theo là Nam Phái mấy người sẽ cử ai ra trận đây?”
Lúc này, người nọ ngắng đầu lên và la to thêm một lần nữa.
Người nọ vừa nói xong thì đồng tử của các thành viên Nam Phái đều giãn ra.
Ánh mắt của người xem đồng loạt đổ dồn về phía của bốn người Vũ Văn Mặc, Bích Nhàn, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân.
Ngay cả người ưu tú như Ninh Đồ mà cũng thua, lúc này cũng chỉ có thể trông vào bọn họ mà thôi!
Để tôi đi!”
Vũ Văn Mặc thấy ba người còn lại không nói lời nào, thì lúc này ông ấy chống tay xuống mà hai tay xuống mà đứng dậy.
Người xem trong toàn hội trường chợt phát sợ.
Ba người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía ông ấy.
“Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thua nữa thì mặt mũi của Nam Phái tôi sẽ mắt hết sạch, vậy nên tôi ra!” Vũ Văn Mặc nói.
“Thầy Vũ Văn, trông cậy vào thầy!” Bích Nhàn hạ thấp giọng xuống mà nói.
nh Vũ Văn Mặc gật đầu một cái.
Nhưng mà người bên kia thì lại cười khẩy một tiếng: “Bích Nhàn, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân, mấy người đang sợ cái gì chứ? Không dám ra tay à?”
“Cậu có ý gì?”
“Cậu cứ đối phó với thầy Vũ Văn trước đi rồi hãy nói tiếp!”
Bọn họ cảm thấy bực bội mà hừ lạnh lùng liên tục.
Người nọ thì lại không ngừng lắc đầu.
“Chỉ dựa vào một mình Vũ Văn Mặc, thì không thể nào là đối thủ của tôi được! Tôi thấy hay là như vậy, bốn người các người cùng lên hết đi, thế nào?”
Câu nói vừa dứt.
Àm!
Đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên trống rỗng!