Khi bốn người hợp lực, bọn họ thậm chí không phải là đối thủ của người này!
Thật là quá kinh khủng rồi phải không?
Trong châm cứu, bốn vị trụ cột của Nam Phái này có thể nói là thất bại thảm hại!
Toàn bộ hiện trường không có một tiếng động.
Những thí sinh kia cũng vô cùng hoảng sợ.
Uông Canh và đám bác sĩ thiên tài khác, ai nấy đều há to mồm, đôi mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng này.
Liễu Như Thi và Nam Hành cũng lần lượt đứng lên, kinh ngạc nhìn.
E rằng ngay cả bà nội cũng không làm được chuyện này, đúng không?” Liễu Như Thi liên tục cười khổ.
Nam Hành âm thầm khit mũi một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Về phần Hồng Gia Lạc ở phía sau, sớm đã kϊƈɦ động không tìm thấy phương Bắc rồi.
“Sư phụ quá lợi hại rồi! Haha, sư phụ đã thắng rồi, đã chiến thắng rồi! Hahaha …” anh ta liên tục vỗ tay và hét lên.
Vũ Văn Mặc ở bên này lại vội vàng rút kim bạc trêи cánh tay ra, nhẹ nhàng vê chuyển từng chút, sau đó lại lấy kim bạc ra đâm nhanh vào người, giống như là đang tự cứu chính mình.
Ba người còn lại thấy vậy, cũng đột nhiên phản ứng lại, ngay lập tức bắt đầu học cách tự cứu mình.
Huyệt tử có phân thành đại huyệt tử, tiểu huyệt tử, huyệt tử cố định và huyệt tử ẳn giấu.
huyệt đạo được công nhận sẽ không thể thay đổi, đương nhiên, bọn chúng cũng sẽ không thể vừa đâm vào thì chết, cũng giống như một số huyệt tử nhỏ, cơ thể con người sau khi bị đâm trúng sẽ có những phản ứng và cảm giác khó chịu khác nhau, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng.
Còn các huyệt đạo trêи bàn tay của máy người đều thuộc cùng một nơi, hơn nữa là huyệt tử nhỏ, cho nên nếu như xử lý đúng cách sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau một trận làm đi làm lại, mấy người đều đã thỏ phào nhẹ nhõm.
“Các ông thua rồi.”
Người đó hét vào mặt Vũ Văn Mặc nói.
“Các hạ quả nhiên là người phi thường, không ngờ chúng tôi cùng nhau hợp sức cũng đều không phải là đối thủ của cậu! Là kỹ năng của chúng tôi không bằng cậu.” Vũ Văn Mặc nói.
“Cho nên, các ông nguyện ý thừa nhận thua vụ cá cược rồi, đúng không?”
“Thừa nhận thua cược sao? Hừ, cậu rõ ràng chính là dùng thủ đoạn hèn hạ mới thắng, ai nguyện ý thừa nhận thua cược với cậu!” Bích Nhàn nghiền răng nghiền lợi nói.
“Thủ đoạn hèn hạ sao? Thủ đoạn hèn hạ gì?”, Người kia hỏi Bích Nhàn.
Bích Nhàn hai mắt đung đưa một chút, tức giận xua tay nói: “Làm sao tôi biết được? Dù sao cũng là một thủ đoạn hèn hạ. Tóm lại, trận chiến y thuật này coi như không tính.”
“Ò? Các ông không thừa nhận sao?”
“Chúng tôi vốn dĩ không thua, chỉ là cậu đã dùng những thủ đoạn hèn hạ mới có được kết quả như vậy. Chúng tôi thua ở đâu?” Lý Tử Vân lạnh lùng nói.
“Nhưng trước mặt công chúng trăm mắt dõi theo này, tất cả mọi người đều nhìn thấy nó, các ông làm sao có thể phủ nhận?” Người đó hỏi.
“Vậy thì cậu nói cho tôi biết, ai đã nhìn thấy?” Kim Đỉnh bình tĩnh hỏi.
Người đó nhìn những người xung quanh.
Xung quanh không một ai lên tiếng.
“Mọi người có nhìn thấy chúng tôi phủ nhận không?” Bích Nhàn hét lên một câu với nụ cười trêи môi.
“Không có!”
Rất nhiều người đều hét lên.
“Vậy thì có ai nhìn thấy cậu ta gian lận không?” Lý Tử Vân cũng theo một câu.
“CóI”
Giọng nói còn to hơn so với trước đó.
Bốn người này thực sự muốn phủ nhận kết quả của cuộc chiến y thuật này!
Liễu Như Thi khẽ cau mày.
Hướng Nam lại liên tục giễu cợt: “Tên ngốc này, không biết người ở đây đều hướng về Nam Phái sao? Anh ta còn hy vọng những người này công chứng cho anh ta sao?
Thật nực cười!”
Những thí sinh đó cũng bật cười.
Đúng vậy!
Ở Nam Phái này, đám người Vũ Văn Mặc đều phủ nhận kết quả, ai sẽ giải oan cho vị khách không mời này?
Đây vốn dĩ chính là một cuộc thi không công bằng!
Cái gọi là chiến y, cũng chỉ là một trò đùa.
Hồng Gia Lạc vừa giận vừa hận.
“Đê tiện! Thật là đê tiện! Rõ ràng đã thua rồi còn chết cũng không thừa nhận! Quá đê tiện rồi” Anh ta lớn tiếng nguyền rủa.
Nhưng không ai để ý đến anh ta.
“Cái gọi là Nam Phái cũng chẳng qua chỉ là như vậy!”
Người đó lắc đầu lia lịa, nhưng trêи mặt lại không có chút biểu hiện hoảng sợ.
“Càng trai trẻ, y thuật của cậu quả nhiên không tồi, nhưng tâm thuật của cậu bất chính, chạy tới Nam Phái của tôi làm ầm ï! Hơn nữa còn muốn dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại chúng tôi! Bây giờ, tôi muốn đuổi cậu ra khỏi Nam Phái, chắc cậu không có ý kiến chứ! ” Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
Đã là cuộc chiến y thuật đấu không lại đối phương, thì chỉ có thể áp dụng các biện pháp cứng rắn.
Nhưng người đó lại liên tục lắc đầu.
“Các ông thua thì chính là thua rồi. Chuyện này sẽ không thể nào thay đổi, hơn nữa tôi cũng không có ý định để những người này làm trọng tài. Tôi chỉ là để cho bọn họ làm người chứng kiến, để bọn họ tận mắt nhìn thật kỹ.
Nam Phái của các ông không phải là y thuật đứng đầu trong nước, các ông chỉ là một lũ lang băm! “
“Cậu nói cái gì?”
Bích Nhàn vô cùng tức giận, chỉ tay vào người đó và hét lên: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”
“Bắt giữ cậu tai”
“Lên!”
Các thành viên của Nam phái cũng không thể nhịn tiếp được nữa, lần lượt xông lên.
Nhưng vào lúc này, người kia đột nhiên nói: “Nhìn thử đôi tay của các ông đi.”
Ngay khi những lời này rơi xuống, Vũ Văn Mặc và những người khác theo bản năng nhìn vào tay mình.
Đôi tay không có gì cả!
Nhiều người cũng nhìn vào đôi tay của bốn người.
Nhưng dần dần, bốn người bọn họ dường như nhìn thấu được cái gì đó, ai nấy sắc mặt đều tái nhợt vô cùng, trong đồng tử tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
“Cái này … không! Không! Không !!I”
Bích Nhàn ngồi bệt xuống đất, hét lên trong tuyệt vọng.
Giọng nói này khiến tất cả thành viên của Nam phái đều sợ hãi.
Mọi người đều lần lượt dừng bước và nhìn về phía Bích Nhàn.
Lại nhìn thấy đôi tay của Bích Nhàn run lên dữ dội.
Không chỉ là Bích Nhàn, mà ngay cả cánh tay với Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân cũng toàn bộ run lên điên cuồng, hoàn toàn mắt kiểm soát, giống hệt như dáng vẻ của Vũ Đồ trước đây!
“Đây là … Phần Tịch sao”
Vũ Văn Mặc thì thầm nói.
Toàn bộ hiện trường nhồn nháo.
Bộ não của tất cả mọi người đều trở nên trống rỗng.
“Sao có thể như vậy?”
“Bồn vị thầy giáo… đều bị thương bởi Phần Tịch sao?”
iều đó có nghĩa là … y thuật của bọn họ đều đã bị phé rồi sao?”
“Hả?”
Tiếng la hét, tiếng hoảng sợ giống như tiếng pháo nổ vang lên không ngừng!
Người này thực sự đã phế đi bốn vị trụ cột của Nam Phái rồi!
Thật là một chuyện chắn động!
“Thầy giáo!”
Các thành viên vội vàng chạy tới, vây quanh bốn người, ai nấy đều lo lắng vô cùng.
Kim Đỉnh và Lý Tử Vân giống như mắt hồn ngơ ngác nhìn cánh tay của mình.
“Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!”
Bích Nhàn gào thét, giỗng như một con chuột chù vừa khóc lóc vừa chửi rủa.
“Làm sao cậu có thể làm được như vậy?” Vũ Văn Mặc nhướng mày, khàn giọng nhìn người đó.
“Vừa nãy khi tôi dùng kim bạc đâm vào huyệt tử của các ông, tôi đã châm hai mũi kim! Một kim vào Phần Tịch, và một kim vào huyệt chét!”, Người đó nói.
“Hai … hai mũi sao?”
Vũ Văn Mặc đồng tử run lên bần bật.
Trong tình huống đó, người này lại có thẻ châm ra hai mũi sao?
Cũng tức là nói giữa ánh điện và đá lửa ấy, người này đã xuất ra tổng cộng tám mũi kim!
Tám mũi kim!
Trong thời gian ngắn như vậy lại còn chính xác và nhanh chóng như vậy!
Điều này không còn nằm trong phạm vi của châm cứu Trung Y nữa, phải không?
Vũ Văn Mặc run rẫy, lần này không chỉ cánh tay mà cả cơ: thể của ông ta cũng run rẫy.
Còn các bác sĩ thiên tài bên cạnh cùng với Liễu Như Thi và những người khác sớm đã bị câu nói của người này làm chấn động cả bộ não không thể nào suy nghĩ được.
“Cậu rót cuộc là ai?”
Lúc này, Bích Nhàn trêи mặt đất đã ngừng khóc, khàn giọng hét vào mặt người đó.
Người đó mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Bích Nhàn, bình tĩnh mở miệng nói.
“Tên của tôi, các người chắc chắn là chưa từng nghe qua, nhưng tôi có một biệt hiệu, các người có lẽ đều biết!”
“Biệt hiệu gì?” Vũ Văn Mặc run rẫy hỏi.
“Lâm thần yI”
Người đó bình tĩnh nói.