Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

chương 194

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Long Thủ cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

Muốn đến cũng được.

Mặc dù Lâm Dương vẫn chưa hạ gục tất cả gần ..

người này, nhưng cũng đã ngã xuống một phần ba, cũng tức là nói một phần ba số người của Nam Phái hiện tại đã bị Lâm Dương phế bỏ rồi.

Một mình chiến đấu với hàng nghìn người mà không bị thiệt hại chút nào sao? Làm sao những người còn lại có thể có dũng khí để lên nữa?

Tất cả mọi người đều bị khϊế͙p͙ sợ trước thủ đoạn tuyệt vời của Lâm Dương.

Long Thủ biết rằng, tiếp tục dựa vào những người này không chỉ làm mắt đi sức mạnh của Nam Phái mà còn mắt đi sự ủng hộ của mọi người.

Bây giờ, ông ta bắt buộc phải đứng lên.

Hơn nữa bắt buộc phải chiến thắng người này.

Nếu không … danh tiếng của Nam Phái sẽ bị hủy hoại!

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”

Long Thủ khàn giọng nói.

“Là tôi đã đánh giá quá cao Nam Phái của các ông.” Lâm Dương lắc đầu.

Đôi mắt của Long Thủ khẽ quét qua thân thể Lâm Dương, ánh mắt rơi vào máy cây kim bạc trêи vai và đùi của anh, mở miệng nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, mười hai cây kim bạc trêи người của cậu là dùng để tăng cường sức mạnh cho đôi tay và đôi chân, đúng không?”

“Không sai.” Lâm Dương gật đầu, “Thực lực cùng với tốc độ của tôi thật ra cũng không nhanh đến như vậy, chỉ là lợi dụng châm cứu tiền hành kϊƈɦ thích tiềm lực mà thôi.”

Ngay khi lời này rơi xuống, rất nhiều người đã thốt lên tiếng kinh ngạc.

Kim bạc còn có thể được dùng như vậy sao?

“Đây là loại kỹ thuật châm cứu gì?” Long Thủ trong ánh mắt lộ ra một tia ganh ty, mở miệng nói.

“Võ Châm Quyết!”

“Võ Châm Quyết sao? Chưa từng nghe qua.”

“Bây giờ nghe qua là được rồi!” Lâm Dương bình tĩnh nói, rồi sải bước đi về phía Long Thủ.

Long Thủ hơi thở ngay lập tức ngưng tụ lại, sau đó vén ống tay lên, lại nhìn thấy bên trong ống tay áo có hai túi kim lớn, túi kim được mở ra, bên trong là kim ánh vàng rực rỡ.

“Kim vàng sao?”

Có người hét lên thất thanh.

“Tuyệt quá!”

Các thành viên của Nam Phái ở xung quanh sung sướиɠ hét lên.

Sắc mặt của Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc nhất thời thay đổi.

Liễu Như Thi cũng hơi nhíu mày lại.

Những cây kim vàng này không phải là vật thường tục, chúng được làm bằng vật liệu đặc biệt, dưới tác dụng của các phương pháp châm cứu có thể phát huy ra hiệu quả châm cứu khác nhau, hoặc là có thể chữa bệnh hoặc là có thể gây độc cho con người.

Nhưng sau khi Lâm Dương tiếp nhận những cây kim vàng này, trong cơ thể ngay lập tức có nhiều hơn bảy tám loại độc tố, không chỉ như vậy, tất cả các chức năng của cơ.

thể đều bị ảnh hưởng, thân thể trở nên cứng ngắc vô cùng.

Anh đứng lên một cách khó khăn, dường như còn đang gồng mình, còn tay trái đang ôm lấy khuỷu tay phải, giống như đang muốn nâng tay phải lên.

Long Thủ chấp tay sau lưng đi tới, ông ta rút kim bạc nhìn chằm chằm vào huyệt tử trêи người Lâm Dương.

Một kim này đủ để khiến Lâm Dương tê liệt.

Một khi Lâm Dương bị liệt TỒi, sẽ không có ai chữa trị cho anh.

Cả đời nay của anh cũng sẽ bị phế bỏ.

“Lâm Thần Y uy danh lẫy lừng cũng chẳng qua chỉ là như vậy thôi!” Vũ Văn Mặc thờ ơ nói.

“Cái loại khốn nạn này, cứ trực tiếp phế bỏ đi!” Trương Tiểu Yến nói.

“Giết chét cậu ta! Tốt nhất là giết chết cậu ta!” Trình Phụ hét lên.

“Phó viện trưởng Long, không được nhẹ tay, muốn làm gì thì làm, bắt kể các ông làm gì với người này, chúng tôi đều sẽ ủng hộ ông!” Một bác sĩ lớn tiếng quát.

“Đúng vậy, Phó viện trưởng Long, chúng tôi ủng hộ ông!”

“Giết chết cậu tal”

“Đúng, giết chết cậu ta!”

Tiếng gào thét vang lên.

“Sư phụ!”

Tần Bách Tùng đôi mắt già nua vẫn đục, muốn bước tới trước.

Nhưng mà lúc này, Lâm Dương lại thấp giọng hét: “Đừng qua đây.”

“Nhưng mà …” Tần Bách Tùng có chút không biết phải làm Sao.

Đã đến lúc này rồi, Lâm Dương còn muốn phô trương thanh thế cái gì?

“Các người lùi bước!” Lâm Dương trầm giọng nói.

Tần Bách Tùng vô cùng lo lắng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Lùi lại!” Lâm Dương lại hét lên.

Tần Bách Tùng bát lực thở dài một hơi, chỉ có thể lùi lại phía sau.

“Hồng Gia Lạc, cậu cũng lùi lại đi!” Lâm Dương lại nói.

Hồng Gia Lạc khuôn mặt có vẻ bối rối, nhưng vẫn làm theo.

Cùng lúc đó, Liễu Như Thi ở đẳng kia dường như đã nhận ra được điều gì đó, cũng lùi về phía sau mười bước.

“Như Thi, em đang làm cái gì vậy?”

Nam Hành bối rồi hỏi.

Liễu Như Thi khẽ cau mày, nhẹ giọng thì thầm: “Lùi lại đi.”

“Em đang sợ cái gì sao? Yên tâm, chúng ta ở cách xa như vậy, mây cái kim kia bay không tới được đâu.” Nam Hành cười tủm tỉm nói.

Liễu Như Thi nhẹ nhàng lắc đầu, không giải thích nữa.

“Cái thứ ngu xuẩn và kiêu ngạo! Lần này tôi sẽ khiến cho cậu phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!” Long Thủ lại lắc đầu lia lịa, một tay đã rút kim vàng châm vào huyệt tử: của Lâm Dương!

Lộ hết hung cơ!

Mũi kim này thật kinh khủng làm sao.

Nhưng chính vào lúc mũi kim này chuẩn bị đâm vào Lâm Dương…

Ông ông ông…

Một âm thanh kìm nén kỳ lạ truyền đến.

Long Thủ hơi thở run lên, đồng tử co rút lại, ngay lập tức nắm được nguồn phát ra âm thanh.

Đó thì ra là đến từ cánh tay của Lâm Dương.

“Không hay!”

Long Thủ vô cùng hoảng sợ, vội vàng rút lui.

Ngay khi ông ta vừa rút lui, Lâm Dương gào thét một tiếng, cánh tay phải của anh đã đánh xuống.

Bùm! ! !

Cánh tay hung hãng đập mạnh xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ hội trường như thể đều bị lắc lư, mặt đất run chuyển dữ dội, sóng gió kịch liệt trực tiếp cuốn bay Long Thủ, về phần những người xung quanh đều là người đổ ngựa ngã, không có ai đứng vững.

Cảnh tượng thật lộn xôn.

Phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Những người ngã xuống lo lắng đứng dậy và đưa mắt nhìn lên, sau đó tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Lại nhìn thấy nơi mà Lâm Dương đấm vào đã hoàn toàn nổ tung rồi, mặt đất bị chia năm xẻ bảy giống như mạng nhện, vô cùng đáng sợ.

Cần bao nhiêu sức lực mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy?

Nếu như cái này đánh vào cơ thể con người, chẳng phải sẽ bị cú đắm này đánh chết rồi sao?

Vô số người thở dốc, đổ mồ hôi đầm đìa.

Về phần Long Thủ, cũng ngã xuống người đầy bụi đất, trán đều bị đánh rách bị chảy máu.

Ông ta đứng dậy, vẻ mặt không thể nào tin nỗi.

Lại nhìn thấy Lâm Dương nâng tay lên, nhân cơ hội rút kim vàng sau lưng ra.

“Bây giờ, chắc là đã đên lượt tôi rôi đúng không?”

Lâm Dương lạnh lùng nói.

“Mau, chuẩn bị kim bạc cho tôi, càng nhiều càng tốt!”

Long Thủ hét lên.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đã lao tới, một chân đá mạnh vào người của Long Thủ.

Răng rắc!

Một âm thanh giòn giã của xương gãy vang lên.

Long Thủ cả người bay ra ngoài, đụng vào đám đông, hạ gục một nhóm lớn người.

Một số thành viên của Nam Phái trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio