Chương :
Một lát sau, Tô Vũ Nhi đi vào trong phòng nghiên cứu một cách dè dặt.
“Bác… bác sĩ Lâm, anh tìm tôi sao?”
“Mau nói hết tất cả những gì cô biết về thôn Dược Vương cho tôi nghe.” Lâm Dương vừa làm nghiên cứu, vừa đáp.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, như thể vừa nghĩ đến thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cả người đều khẽ run lên.
“Tôi không biết… tôi… tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết một chút gì… về thôn Dược Vương hiện giờ hết…”
Tô Vũ Nhi ôm đầu, đột nhiên ngồi sụp xuống, nơm nớp lo sợ đáp.
“m Lâm Dương hơi giật mình, nhìn thoáng qua cô ta, anh chần chừ một lúc rồi nói: “Xin lỗi, đã gợi lên ký ức không tốt cho cô.”
“Không… không sao…”
Cô ta run giọng và lắc đầu, nhưng sự sợ hãi trong đôi mắt lại không có cách nào xóa hết được.
“Cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi là được!” Anh nói.
“Anh muốn biết gì?” Cô ta nhẹ nhàng ngẩng gương mặt nhỏ tái nhợt của mình lên, nhìn về phía anh.
Chỉ thấy anh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vũ Nhi, tôi hỏi cô! Trong thôn Dược Vương, có thuốc giải trừ hoàn toàn độc tính của độc hoa Tuyệt Mệnh hay không?”
Lời này vừa nói ra khiến Tô Vũ Nhi lập tức cứng người.
Cô ta mấp máy môi dưới, lưỡng lự rất lâu…
“Nói cho tôi biết, có hay không?”
“Có…” Cô ta hít mạnh một hơi, run giọng gật đầu.
Lâm Dương mừng rỡ.
Anh nhắm hai mắt lại, im lặng một hồi, rồi tiếp tục chìm đắm vào trong nghiên cứu.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, Vũ Nhị, cô trở về đi.”
“Nếu anh muốn đến thôn Dược Vương lấy dược, vậy tôi khuyên anh hãy từ bỏ chuyện này đi, anh đi rồi, thì sẽ không trở về được nữa đâu!” Tô Vũ Khi đột nhiên hô to.
Lâm Dương nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy hai mắt cô ta rưng rưng, rồi lại khàn giọng hét lên: “Trên thực tế, anh không nên chấp nhận trận quyết đấu y thuật này!
Bởi vì anh vốn dĩ không thể nào thắng được thôn Dược Vương, anh hoàn toàn không biết sự đáng sợ của thôn Dược Vương đâu! Anh là đồ ngu ngốc!”
Nói xong, cô ta quay phắt người lại, rồi chạy khỏi phòng nghiên cứu.
Lâm Dương ngẩn ra, nhìn bóng người rời đi của Tô Vũ Nhi, mà không hề lên tiếng.
Có lẽ thôn Dược Vương rất mạnh, Nhưng… anh còn đường lui sao?
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Dương vẫn trải qua ở phòng nghiên cứu.
Thẳng đến một buổi tối trước ngày quyết đấu, anh mới chạy ra ngoài và ngủ một giấc KHI / thật ngon lành.
Cho đến tận sáng sớm hôm saul Thời gian hẹn đã đến!
Trận quyết đấu y thuật sẽ được tổ chức ở học viện phái Nam Y vào ngày hôm nay!
Ngày hôm nay sẽ thu hút sự chú ý trên toàn thế giới!
Sáng sớm, bên ngoài học viện phái Nam Y đã là một biển người tấp nập, lũ lượt di chuyển.
Trên con phố ngoài cửa lớn đậu đầy xe cộ, hỗn loạn không tả được, thậm chí đã có lúc còn gây ra hiện tượng tắc đường, khiến cảnh sát không thể không đến để duy trì giao thông.
Mà rất nhiều phóng viên bê camera và cầm microphone cũng đã vọt tới hiện trường.
Rất nhiều những đài truyền hình trực tiếp chính thống như Báo Nha TV, Đấu Hùng TV, Bilibili cũng đổ xô đến hiện trường, đang chen chúc ở trước cửa lớn.
Nếu không phải cửa lớn đang đóng chặt thì bọn họ đã sớm tiến vào rồi.
“Các bạn thân mến! Nơi này chính là học viện phái Nam Y! Không phải ngày nào mọi người cũng ồn ào muốn được nhìn thấy học viện phái Nam Y hay sao? Hôm nay, chúng tôi đã tới rồi đây!”