Chương :
“Thắng sao? Ha ha ha, tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha…”
Trịnh Nam Thiên là người không khống chế nổi trước tiên, ông ta vỗ tay ba cái, sau BS» / đó đứng bật dậy kêu to.
Dây cung vẫn luôn bị kéo căng của ông †a có thể thả lỏng ra rồi.
“Thầy! Thật sự tốt quá rồi!”
“Thắng rồi “Bác sĩ Lâm quá lợi hại!”
Đám người Hà Vĩ Hùng cũng hoa chân múa tay vì vui sướng, kích động tới mức liên tục kêu to.
“Thua sao? Sao có khả năng?”
Trước cửa sổ tòa nhà cao tầng, Lâm Tuyết Lạc nhíu mày, gương mặt càng âm u hơn: “Thôn Dược Vương không còn dùng được như vậy sao?”
“Cô chủ, như vậy kế hoạch của chúng ta có thể thất bại rồi!” Người bên cạnh nói.
củ / “Lại đợi thêm chút nữa!” Vẻ mặt Lâm Tuyết Lạc không thay đổi: “Nếu thôn Dược Vương thật sự dễ đuổi đi như thế, chúng ta chỉ có thể bắt đầu dùng phương án thứ hai rồi”
“Vậy không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da!” Người bên cạnh nói.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa”
“Thắng sao?”
Ở góc rẽ sân thể dục, đôi mắt Tô Vũ Nhi sáng rực, nhìn bóng dáng đứng sừng sững trên sân.
“Cô chủ, hẳn là cô hiểu rõ tính cách của bọn họ, đây chỉ là bắt đầu, với tính cách của bọn họ… Sẽ không từ bỏ dễ dàng!” Ông cụ cung kính nói. Tải app truyện hola nhé cả nhà!
“Tôi biết, chỉ hi vọng… Bác sĩ Lâm có thể ứng phó được.” Tô Vũ Nhi khàn giọng nói.
Có lẽ người nào cũng không ngờ tới trận quyết đấu y thuật này lấy phương thức như vậy kết thúc.
Xoay ngược quá nhanh.
Mọi chuyện giống như là một giấc mơ…
Hiện trường sôi trào hừng hực.
Trên mạng cũng bùng nổ.
Tống Văn Trung nhận thua, Lâm Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chư vị, có phải là các người có thể trở về rồi không?”
Lâm Dương xoay người, mở miệng nói với người của thôn Dược Vương.
Vẻ mặt người của thôn Dược Vương âm trầm, đứng yên không cử động.
Trong mắt bọn họ đều là phẫn nộ.
Bọn họ không tiếp nhận được đột nhiên thua trận.
Nhưng… Lâm Dương đã mặc kệ rồi.
củ Anh chính diện đánh bại người của thôn Dược Vương, đám người này nên thành thật trở về nhà.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên mở miệng.
“Bác sĩ Lâm! Quyết đấu còn chưa kết thúc, vì sao chúng tôi phải trở về?”
“Cái gì?”
Lâm Dương ngẩn ra.
Người có mặt ở đây cũng không khỏi sửng sốt.
Nhưng chỉ nghe Trịnh Nam Thiên đột nhiên rống to: “Cẩn thận Lâm Dương hết hồn, bất chợt xoay người lại.
Tống Văn Trung ở bên cạnh đột nhiên rút _ một ngân châm ra, đâm mạnh vào bụng Lâm Dương.
Lâm Dương ôm bụng liên tục lùi về sau, người còn chưa đứng vững, miệng “phụt”
một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.