Chương :
Máu tươi văng đầy trên đất, mà lại sôi trào như nước sôi, tỏa ra khói trắng, vô cùng nóng bỏng.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Lúc này mới phát hiện cả gương mặt Lâm Dương trở nên đỏ bừng…
“Bác sĩ Lâm!”
“Thầy!”
Tất cả mọi người như điên rồi, toàn bộ xông về phía sân.
“Làm càn!”
ND Người đàn ông trung niên hét to: “Đang quyết đấu y thuật! Ai dám quấy rối?”
Giọng nói vừa dừng, người của thôn Dược Vương ông ta lập tức nhảy lên sân, đứng ở rìa sân cản trở đám Hà Vĩ Hùng, Dương Long muốn xông lên.
“Đánh lén! Các người đánh lén!”
“Đê tiện!”
“Tống Văn Trung đều đã nhận thua, bác sĩ Lâm đã tha cho cậu ta một con đường sống, vậy mà cậu ta lấy oán trả ơn như thết Chơi trò đánh lén như vậy, đúng là vô liêm sỉ!”
Mọi người phẫn nộ chửi bậy.
Trên mạng lại càng bùng nổ.
“Đây là đánh lén sao?”
“Trời ạ, không phải là anh ta đã nhận thua rồi sao?”
“Bác sĩ Lâm sao rồi? Nhìn anh ấy có vẻ không đúng lắm!”
“Đây là người của thôn Dược Vương sao?
Quá hạ lưu rồi!”
“Tức chết tôi rồi! Tôi phải đến học viện Phái Nam Y, băm chết đám khốn nạn này!”
“Đây là chuyện con người làm được sao?”
Đám dân mạng vô cùng kích động, không ít người xem ở hiện trường cũng phẫn nộ, nhao nhao xuống đài, bao vây lôi đài.
“Thế nào? Các người muốn đối nghịch với thôn Dược Vương tôi sao ư?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên không đổi, hừ lạnh ra tiếng.
Vẻ mặt không ít người lộ ra kiêng kị, mm. %/ không dám lên tiếng.
“Đối nghịch sao? Thôn Dược Vương ông làm ra loại chuyện đê tiện vô liêm sỉ như thế, còn có mặt mũi nói chúng tôi như thế? Ông nghĩ các ông là cái thá gì? Nơi này là nơi các ông muốn làm gì thì làm sao?”
Một giọng nói hùng hậu mà phẫn nộ truyền đến.
Chỉ thấy đám người tản ra, Trịnh Nam Thiên dẫn Quốc Việt đi tới trước đám đông.
“Ồ… Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là thống lĩnh Thiên!” Người đàn ông trung niên cũng biết Trịnh Nam Thiên, nhưng trên mặt không có chút biến hóa nào, hoàn toàn không sợ.
“Quách Tuấn Trọng! Dẫn theo người của thôn Dược Vương các ông cút khỏi đây ngay!” Trịnh Nam Thiên hét lên.
“Thống lĩnh Thiên! Tôi khuyên ông nói chuyện nên khách sáo một chút, lần này tới học viện Phái Nam Y không phải là ý của tôi, mà là ý của phía trên! Phía trên quyết định thế nào, chỉ sợ ông không can thiệp được đúng không?” Người đàn ông trung niên tên Quách Tuấn Trọng lạnh nhạt nói.
Trịnh Nam Thiên âm thầm nghiến răng.
“Hơn nữa trận quyết đấu y thuật lần này, là ký hiệp nghị sinh tử! Kết quả của trận đấu này, tất phải có một bên ngã xuống, vậy mới tính là kết thúc! Mở miệng nhận thua, chỉ là nói dối mà thôi, đây gọi là chiến tranh không ngại việc dối lừa!” Quách Tuấn Trọng lại nói.