Chương :
“Vô liêm sỉ”
“Tôi chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như thết”
“Quá đê tiện rồi!”
Một số người nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Quách Tuấn Trọng.
Thống lĩnh Thiên vô cùng tức giận, bàn tay ông ta vung lên, hét: “Ông đây không quan tâm nhiều như thế, ông không mang theo đám người này cút đi, ông đây sẽ giết ông ngay tại đây!”
“Trịnh Nam Thiên! Ông dám?” Sắc mặt Quách Tuấn Trọng thay đổi, nổi giận nói: “Ông có biết hậu quả can thiệp vào chuyện này là gì không? Tôi khuyên ông đừng vờ ngớ ngẩn nữa!”
“Bây giờ người vờ ngớ ngẩn là ông!
Quách Tuấn Trọng! Ông cút hay không?” Đôi mắt Trịnh Nam Thiên như đôi mắt chim ưng, tức giận nhìn chằm chằm ông ta.
Đôi mắt Quách Tuấn Trọng phát lạnh, hai mm / †ay nắm chặt lại.
Ông ta biết, Trịnh Nam Thiên sẽ không chịu để yên.
Cho dù Trịnh Nam Thiên làm như vậy người xui xẻo là ông ta, nhưng Quách Tuấn Trọng biết chiến lực của Trịnh Nam Thiên.
Người này mà phát điên lên, ai cũng không ngăn được.
Nếu không cẩn thận hôm nay bọn họ sẽ nằm ở đây luôn mất…
Nhưng mà ngay lúc hai người giằng co, một giọng nói suy yếu truyền đến.
“Thống lĩnh Thiên, chuyện này… Ông đừng tham dự vào!”
Mọi người cùng kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn.
RU / Người nói chuyện rõ ràng là Lâm Dương!
Chỉ thấy anh ôm bụng, cơ thể hơi cong lại, có chút không đứng thẳng được, thở hổn hển kịch liệt, miệng không ngừng thở ra hơi nóng bỏng.
Đôi mắt anh đỏ bừng.
Mồ hôi to như hạt đậu điên cuồng rơi xuống, giống như đứng ở trong hỏa lò.
Các phóng viên ở bên cạnh vội vàng quay lại.
“Tên nhóc, cậu không sao chứ?”
Trịnh Nam Thiên vội hỏi.
“Tôi… Tôi cảm thấy… Toàn thân giống như sắp bị thiêu cháy.”
“Thiêu cháy sao?”
Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
= / “Anh ta trúng viêm độc của tôi!”
Tống Văn Trung ở phía đối diện nhếch miệng, cười ra tiếng.
“Viêm độc ư?”
“Không sai! Lúc trước tôi đã hạ hai tầng viêm độc trên người anh ta, một châm vừa rồi, đã kích khởi viêm độc tầng thứ ba trên người anh ta, hiện giờ lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị lửa thiêu, huyết dịch sôi trào, kinh mạch đi ngược chiều! Chưa tới một phút, anh ta sẽ vì lục phủ ngũ tạng vỡ tan, huyết quản đứt đoạn mà chết bất đắc kỳ tử.”
Tống Văn Trung cười nói.
“Cái gì?”
Gương mặt mọi người trắng bệch.
“Chỉ tiếc trên người tôi cũng trúng châm của bác sĩ Lâm, toàn thân cảm thấy tê dại, không dùng được sức, nếu không hiện giờ tôi đã kết liễu anh ta, nhưng cũng không khác mấy! Bác sĩ Lâm, cố mà hít thở mấy hơi đi, qua một phút, anh phải tạm biệt thế giới này rồi! Viêm độc này, anh không ngăn được đâu!”
Tống Văn Trung híp mắt nhìn Lâm Dương, trên mặt anh ta đều là đắc ý.
Vô số người ở hiện trường rất tức giận.