Chương :
“Đó là một phương pháp châm cứu của Quỷ Cốc Lưu!
Rất nổi tiếng, phương pháp châm cứu này chỉ có một châm, đã có tác dựng nghịch chuyển sinh tử thay đổi âm dương! Rất nhiều bác sĩ nổi tiếng biết về phương pháp châm cứu này, nhưng một châm này…
tr Giống như châm hồi quang phản chiếu!
Trương Quốc Hùng cúi đầu, rưn run nói.
“Hồi quang phản chiếu? Đó chính là nói…
Tên nhóc này đâm một châm này xong, tạm thời không có chuyện gì, nhưng…”
“Nhưng mà một tiếng sau, cậu ta sẽ phải chết không thể nghỉ ngời Cho dù là thần tiên đến đây, cũng không cứu sống được cậu tai”
Trương Quốc Hùng nói.
Trịnh Nam Thiên ngây ngốc.
Người xung quanh đều đã mơ hồ.
Đám người Hà Vĩ Hùng, Dương Long thiếu chút nữa choáng váng ngất lịm đi.
Lâm Dương đây là chôn vùi sinh mệnh của mình như vậy sao? Nhưng…
Anh còn có biện pháp nào khác? Cơ thể trúng ba tâng viêm độc anh cũng đã không còn đường sống! Anh sống không quá một phút, thay vì như vậy, vì sao không sống thêm một tiếng?
“Phương pháp châm cứu nghịch chuyển có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng, áp chế độc tố trong cơ thể ở tim, lúc này viêm độc trên người bác sĩ Lâm đã hoàn toàn tụ ở tim cậu ta, nhưng một tiếng sau, viêm độc bùng nổ, trái tim cậu ta sẽ bị nướng cháy! Bác sĩ Lâm… Cậu nghĩ cậu thắng sao?” Quách Tuấn Trọng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bởi vì tôi nhân từ và lơ là, khiến tôi có kiếp nạn này, đây là tôi gieo gió gặt bão, không trách người khác, nhưng đã có cơ hội thứ hai, tôi sẽ không lưu tình nữa!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, bất chợt xoay người bước về phía Tống Văn Trung.
“Ất” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
Tống Văn Trung sợ tới mức kêu to, trên gương mặt đều là hoảng sợ.
“Anh đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Tống Văn Trung kêu to.
Anh ta biết, lần này Lâm Dương chắc chắn sẽ không tha cho anh taI Cho dù là ông trời đến đây, cũng không bảo vệ được anh ta nữa.
“Nhanh, ngăn cậu ta lại, đưa Tống Văn Trung đi!”
Vẻ mặt Quách Tuấn Trọng âm trầm, quát lớn.
Nếu người của thôn Dược Vương bị giết trước mặt nhiều người như vậy, vậy thể diện của thôn Dược Vương sẽ mất sạch rồi.
“Vâng! Chú Trọng!”
Người của thôn Dược Vương nhao nhao la lên, xông về phía Lâm Dương.
“Ngăn bọn họ lại cho tôi Trịnh Nam Thiên hét lên.
Bốn phương tám hướng lập tức có lượng lớn binh vương thân thủ bất phàm, chắn trước mặt đám người thôn Dược Vương.
“Trịnh Nam Thiên!”
Quách Tuấn Trọng thở hổn hển, lớn tiếng gào thét.
“Ông nói, quyết đấu y thuật còn chưa phân thắng bại, bất luận kẻ nào cũng không được tham dự vào!”
Trịnh Nam Thiên hừ lạnh nói.
“Ông…”
Quách Tuấn Trọng vừa giận vừa vội.