Chương :
“Chẳng lẽ tôi không giết ông ta, người của thôn Dược Vương sẽ không trả thù tôi sao? Người của thôn Dược Vương đều là có thù tất báo, tôi đã giết mấy người của thôn Dược Vương, thêm người này có tính là gì?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Tên nhóc! Người này khác! Cậu tin tôi một lần đi! Chỉ cần cậu không giết ông ta, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ người bên cạnh cậu!” Đôi mắt Trịnh Nam Thiên đỏ ửng, thống khổ nói.
Ông ta rất muốn bảo vệ Lâm Dương.
Chỉ tiếc, ông ta hoàn toàn bất lực.
Lâm Dương im lặng nhìn Trịnh Nam Thiên, lại nhìn đám người Hà Vĩ Hùng, Dương Long, sau đó anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Con người tôi, vốn không muốn dựa vào.
người khác, nhưng mà… Thống lĩnh Thiên, ông vì tôi mà tình nguyện đối nghịch với thôn Dược Vương, tình nguyện liều mạng, ông đã có thể làm được tới bước này, Lâm Dương tôi… Sẽ cho ông mặt mũi Sau khi nói xong, bỗng nhiên Lâm Dương giơ tay lên, một châm đâm vào trên người Quách Tuấn Trọng.
“ÃI Bỗng nhiên Quách Tuấn Trọng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người giống như bị điện giật, điên cuồng run rẩy.
Lâm Dương buông tay ra.
Ông ta quay cuồng trên đất, thê lương “—. / gào thét, giống như đang chịu vô số thống khổ.
“Cậu Lâm, cậu đây là…” Trịnh Nam Thiên kinh ngạc hỏi.
“Không phải là thôn Dược Vương tự xưng là y thuật thiên hạ vô song sao? Không phải cho rằng độc của mình vô địch thế giới à?
Một khi đã như vậy, vậy thì để bọn họ xem có thể giải được độc của tôi hay không?” Vẻ mặt Lâm Dương không chút thay đổi nói.
“Chuyện này…” Sắc mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Ông ta không biết độc của Lâm Dương có tiêu chuẩn thế nào trước mặt thôn Dược Vương, nhưng nếu thôn Dược Vương không giải được độc của Lâm Dương, vậy gần như là vả mặt thôn Dược Vương rồi!
Chiêu thức này của anh trí mạng hơn chiến thắng trước mặt mọi người.
Nếu như không giải được độc, thì có ý nghĩa y thuật của thôn Dược Vương căn bản không bằng Lâm Dương!
Đây là chuyện người của thôn Dược Vương không thể tiếp nhận…
‘Tâm trạng của Trịnh Nam Thiên vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút đi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Hai người của thôn Dược Vương kia vội vàng tiến lên, run rẩy đỡ Quách Tuấn Trọng chạy ra ngoài.
Giống như chó nhà có tang!
Người xung quanh ngơ ngẩn nhìn.
Trong đầu mỗi người đại diện của tông phái thế tộc hoàn toàn trống rỗng.
Có khi nào bọn họ thấy được hình ảnh thôn Dược Vương chật vật như ngày hôm nay?
Có khi nào bọn họ thấy được thế lực lánh đời không ai bì nổi, sẽ thất bại nặng nề như ngày hôm nay?
II “Đây là bác sĩ Lâm sao?” Đại diện cho nhà họ Chu hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.
“Xem ra chúng ta đều nhìn nhầm rồi, vị bác sĩ Lâm này, mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.” Đại diện cho nhà họ Nhậm cũng mở miệng.
Người ở hiện trường nhao nhao cảm khái.
Nhưng càng có nhiều người cười mỉa hơn.
“Hừ, các người đừng nghĩ rằng bác sĩ Lâm thăng Tống Văn Trung và Quách Tuấn Trọng kia, thì thắng cả thôn Dược Vương, mấy người này chỉ là một phần nhỏ trong góc thôn Dược Vương, nếu là thôn Dược Vương chân chính, bác sĩ Lâm tính là cái thá gì? Thực lực của thôn Dược Vương không đơn giản như mấy người nghĩ đâu.” Một người đàn ông đầu bóng loáng đeo kính lạnh lùng hét lên.