Chương :
Ông ta là đại diện cho Mạn Thạch Giáo, Mạn Thạch Giáo vẫn luôn muốn kết thân với thôn Dược Vương, lần này tới đây, cũng là vì đối địch với bên Lâm Dương, giữ mối quan hệ tốt với thôn Dược Vương. Hiện giờ thôn Dược Vương bị đánh bại, tất nhiên là ông ta vô cùng khó chịu rồi.
“Nói không sai, nếu như lời nói của phó hội trưởng Trương Quốc Hùng là thật, vậy trận quyết đấu này không có người nào chiến thẳng, tính mạng của bác sĩ Lâm cũng không kéo dài rồi! Bác sĩ Lâm thắng trận đấu này, nhưng mất đi tính mạng, thật sự là mất nhiều hơn được.” Lại có người mở miệng, hừ nhẹ ra tiếng.
Đám người Dương Long càng căm tức, thế nhưng không thể phản bác.
Bởi vì những lời bọn họ nói đều là thật…
“Làm phiên nhường đường một chút!
Lúc này, mấy bóng dáng đi xuyên qua đám người đi tới.
Mọi người cùng nhìn lại, đây rõ ràng là Bồ Tát sống Hoàng Vũ ở tỉnh Quảng Nam mài!
“Ông Vũ?” Có người kêu lên.
Chỉ thấy Hoàng Vũ đi tới trước mặt Lâm Dương, liếc mắt nhìn Lâm Dương một cái, hơi cúi đầu, sau đó mở miệng: “Bác sĩ Lâm, thiên phú của cậu vô song, y thuật đạt tới đỉnh cao, cần gì phải làm như vậy mà chôn vùi sinh mệnh?”
“Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích.” Lâm Dương lắc đầu.
“Đáng tiếc rồi.” Hoàng Vũ thở dài một tiếng: “Bác sĩ Lâm còn trẻ tuổi như thế, đã có y thuật trác tuyệt như vậy, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành bác sĩ được lưu danh trong sử sách, nhưng mà bây giờ…
Chỉ có thể đợi chết… Bác sĩ Lâm, đáng tiếc rồi…
“Ông Vũ muốn nói cái gì?” Lâm Dương liếc mắt nhìn ông ta một cái, cảm thấy câu nói này của ông ta có hàm ý khác.
Chỉ thấy Hoàng Vũ ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm, lão phu vốn không nên quấy rầy cậu vào lúc này, lại càng không nên nói những lời như thế, nhưng lão phu sợ bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội, bác sĩ Lâm, xin hỏi cậu học ‘Phương pháp châm cứu Thiên Kim… Ở đâu? Có tiện truyền thụ cho chúng tôi không?”
Những lời này vang lên, mọi người đột nhiên nín thở.
BI Đúng vậy.
Lâm Dương biết “phương pháp châm cứu Thiên Kim”!
Nếu Lâm Dương chết đi như vậy, vậy e rằng “phương pháp châm cứu Thiên Kim” sẽ bị thất truyền…
Trong lúc này, đôi mắt mọi người đều sáng rực nhìn anh.
Nhưng mà Lâm Dương lại lắc đầu.
“Tôi có thể công bố ‘phương pháp châm cứu Thiên Kim, nhưng không phải bây giời”
“Bây giờ cậu không công bố ra, vậy còn cơ hội sao? Cậu sắp chết rồi!” Có người không nhịn được kêu lên.
“Ông nói cái gì?” Dương Long tức giận mắng.
“Tôi nói thật mà, có gì không đúng à?”
“Ông… Muốn chết đúng không?”
Dương Long nổi giận, muốn ra tay.
“Dương Long!” Lâm Dương quát khẽ.
Dương Long dừng tay lại, nhìn Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm…”
“Cần gì phải so đo với kẻ ngốc?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cậu nói cái gì?” Người nọ tức giận hỏi.
Nhưng Lâm Dương nhìn thoáng qua ông †a, người nọ liền khẽ run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
Ông ta đâu dám đối nghịch với Lâm Dương?
“Tôi có chết hay không, không liên quan tới các người, làm phiền các vị rời đi, đừng ép tôi dùng thủ đoạn mang tính cưỡng chế”
Lâm Dương nghiêng đầu lạnh lùng nói.