Chương :
“Đây là…”
“Không lẽ đây là thuốc giải mà bác sĩ Lâm muốn đưa cho chúng ta sao?” Ông Hàn kia suy đoán.
“Chắc chăn là thế rồi, bởi vì đây không thể nào là thuốc độc được bởi vì chúng ta đã trúng phải một loại chất độc vô cùng nguy hiểm rồi! E rằng bác sĩ Lâm đã sớm đoán được những chuyện này vì thế đã giao thuốc giải cho đứa trẻ này trước, để nó mang tới đây cho chúng ta.” Một cao thủ của Thiên ‘ Rz› W Hạt giáo kích động lên tiếng.
“Quá tốt! Chúng ta được cứu rồi!”
“Bác sĩ Lâm đúng là một người giữ chữ tín, chỉ tiếc răng cậu ấy đã không còn nữa rồi.
Mọi người bắt đầu thở ngắn thở dài, sau khi chia xong thuốc giải thì nhanh chóng tách ra.
Thế nhưng bọn họ không nhìn thấy, ở phía sau một cây đại thụ gần đó, Lâm Dương đang lặng lẽ đứng nhìn những người này.
Đợi đến khi những người đó đã đi khỏi, lúc này anh mới xuất hiện.
“Anh trai, em đã đưa đồ cho họ rồi đấy.”
Lúc này, đứa trẻ dẫn trâu đi tới.
“Được rồi, cảm ơn em nhé!” Lâm Dương khẽ cười, nhanh chóng vác bao bố lên lưng, / bước nhanh xuống núi.
Sóng gió ở thôn Dược Vương kéo dài gần nửa ngày mới kết thúc.
Những tù binh trong tù đều bị bọn họ khống chế, nhanh chóng được đưa trở lại trại giam.
“Mau điều tra thật kỹ cho tôi xem rốt cuộc là ai đang muốn đối đầu với thôn Dược Vương của tôi!”
“Bề trên, còn bên phía học viện phái Nam Y phải làm thế nào đây?”
“Nhanh chóng ra tay!”
Hôm sau. Tại học viện phái Nam Y.
“Người của thôn Dược Vương các người còn tới đây làm gì?”
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam dẫn theo một đám người đứng chặn trước cửa học viện, cảnh giác nhìn mấy người của thôn Dược Vương đang đứng bên ngoài.
Bởi vì cuộc so tài chữa bệnh kia mà học viện phái Nam Y không thể không tạm ngưng những hoạt động đối ngoại của học viện.
Bởi vì để phòng ngừa việc người của thôn Dược Vương sẽ tới đây trả thù, Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân và nhóm người Dịch Quế Lâm vẫn luôn cố thủ ở nơi này cả ngày lấn đêm.
Dịch Quế Lâm đã tập hợp tất cả các cao thủ của Đông Hoàng Giáo tới đây, họ đang đứng ở bốn phía.
Thế nhưng đối mặt với những cao thủ của thôn Dược Vương thì cho dù là người của Đông Hoàng Giáo tới đây thì cũng không thể chắc chắn được gì.
¡s BA / “Tô Vũ Nhi đâu?”
Người cầm đầu thôn Dược Vương lạnh lùng hỏi.
“Sao thế? Các người vẫn còn muốn tìm Tô Vũ Nhi sao? Các người đã thua trong cuộc so tài chữa bệnh! Thế mà còn muốn †ìm người sao? Mơ đi!” Huỳnh Lam tức giận lên tiếng.
Bây giờ Lâm Dương sống chết vẫn chưa biết, vì thế đương nhiên là mọi người không hề có thiện cảm với người của thôn Dược Vương.
“Nói như thế là các người không chịu giao người sao?” Người nọ lại hỏi.
“Giao người sao? Nằm mơ đi! Tôi khuyên tốt nhất là các người nên mau cút khỏi đây đi, nếu không bà đây sẽ bẻ tay của các người đấy!” Thủy Bình Vân tức giận mắng chửi.
mm si Người kia lắc đầu một cái, không hề quan tâm đến tiếng chửi mắng của hai người, lại nói: “Ba tiếng nữa sẽ có một chiếc xe đến đây, nếu các người đồng ý giao Tô Vũ Nhi ra, để vào xe đấy thì học viện phái Nam Y của các người sẽ bình an vô sự. Còn nếu không… Tự mình gánh chịu hậu quả.”