Chương :
Sau khi nói xong, người đó nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
“Con mẹ nó! Các người giả vờ giả vịt cái gì đấy? Mau quay lại đây cho ông!”
Huỳnh Lam không nén được sự giận dữ, mắng to một tiếng, sau đó dẫn người xông lên.
Đối phương chợt xoay người vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Mấy chiếc kim châm cứu màu bạc nhanh ¡o BH) ton chóng đâm vào đám người Huỳnh Lam.
“ÁI”
Mấy người đó hét to một tiếng, sau đó lăn lộn trên đất không ngừng kêu gào.
“Giết chết bọn họ cho tôi!”
Thủy Bình Vân phẫn nộ vội vàng mắng.
Lúc này, những người bên cạnh nhanh chóng rút súng.
Bọn họ còn chưa kịp bóp cò.
Vèo vèo vèo…
Một luồng khí lạnh lẽo lướt qua.
Những người đang rút súng kia đều không thể nhúc nhích.
Trên ngực của bọn họ đều đang ghim một cây châm bạc.
Châm điểm huyệt!
“Cái quái gì thế?”
Thủy Bình Vân trợn tròn mắt.
“Nếu không muốn máu chảy thành sông thì mau chóng làm theo lời chúng tôi đi! Đây là cơ hội cuối cùng của học viện phái Nam Y các người, phải nắm bắt thật tốt đấy. Nếu không, kể từ ngày mai sẽ không còn học viện phái Nam Y tồn tại ở Việt Nam này nữa đâu!”
Người kia mặt không cảm xúc lên tiếng, sau đó nhanh chóng dẫn người rời khỏi đó.
Lần này người dẫn dắt Đông Hoàng Giáo chính là Nguyên Tinh, cũng chính là trưởng lão tối cao của Đông Hoàng Giáo.
Kể từ khi được Lâm Dương cứu sống, Nguyên Tỉnh đã vô cùng biết ơn, nguyện sẽ thề chết đi theo anh.
Thế nhưng bên trong nội bộ của Đông Hoàng Giáo cũng có rất nhiều vấn đề, vì thế Lâm Dương không dám điều quá nhiều người ra khỏi Đông Hoàng Giáo.
Nhất là sau khi cuộc so tài chữa bệnh kia kết thúc, rất nhiều người ở Đông Hoàng Giáo cho rằng Lâm Dương đã chết, những trưởng lão khác bắt đầu sinh ra dã tâm muốn độc chiếm ngai vàng của giáo chủ.
¡ IS: Cho nên để có thể ổn định trật tự ở Đông Hoàng Giáo, Lâm Dương đã để Lưu Danh Khoa cùng với Lương Tuấn Hùng của đội trật tự ở lại trấn giữ Đông Hoàng Giáo.
Tại phòng họp.
“Người của thôn Dược Vương đã tới rồi sao? Cũng nhanh thật đấy! Tôi còn nghĩ phải hai ngày nữa họ mới tới.”
Nguyên Tỉnh vuốt râu, lông mày nhíu chặt lại.
“Ngài Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Hà Vĩ Hùng lên tiếng hỏi.
“Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn!
Nếu thôn Dược Vương muốn sử dụng vũ lực thì chúng ta sợ gì chứ?” Nguyên Tinh hừ lạnh nói.
“Đúng đó! Nói tóm lại chúng ta quyết không giao cô Tô Vũ Nhi đấy ta. Nếu không chúng ta cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp bác sĩ Lâm cả.” Dịch Quế Lâm đứng dậy, nặng nề lên tiếng: “Tôi sẽ lập tức sắp xếp người.”
“Được!”
Mọi người đưa ra quyết định, nhanh chóng bắt đầu đề phòng.
Ba tiếng sau có một chiếc Bentley nhỏ dừng trước cửa học viện phái Nam Y.