Chương :
Lâm Dương thở dài một hơi, sau đó cất chiếc túi đi.
Lão Dịch không có con cái, cũng không có bất kỳ sự ràng buộc nào, nếu ông ấy đã muốn rời khỏi cõi đời này thì Lâm Dương cũng sẽ không ép buộc ông.
“Lão Dịch, tôi tiên ông đi thêm một đoạn đường!”
Lâm Dương Đứng dậy, chuẩn bị đưa ông lão đi chôn cất.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới những tiếng chân dồn dập.
“Gia Cát Vũ của Gia Cát thế gia cầu kiến Dịch Thần Tiên, mong Dịch Thần Tiên nhanh ra tay cứu giúp cho ba tôi với!” Một giọng nói cung kính vang lên.
“Các người tới chậm rồi, Dịch Thần Tiên vừa mới qua đời!”
Lâm Dương bước ra, bình tĩnh nhìn bảy tám người đứng bên ngoài.
“Cái gì?”
Tất cả những người đó biến sắc!
“Dịch Thần Tiên… Qua đời sao? Chuyện này là không thể nào! Dịch Thần Tiên là một người giống như thần tiên vậy, sao có thể qua đời được chứ? Chuyện này nhất định là pm. giả!” Một cô gái không chấp nhận nổi, vẻ mặt đầy nước mắt.
“Nếu các người không tin thì thi thể của ông ấy đang ở bên trong, tôi chuẩn bị đưa đi chôn cất!” Lâm Dương nhàn nhạt lên tiếng, lười để ý đến những người này, nhanh chóng xoay người trở vào nhà.
“Người anh em, chờ một chút!”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên vội vàng bước lên, chắp tay hành lễ với anh: “Người anh em, xin hỏi ngài là người ở đâu tới? Là đồ đệ của Dịch Thần Tiên sao?”
“Tôi? Tôi không phải!” Lâm Dương lắc đầu.
“Phải thế không?”
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, trong ánh mắt họ đều là vẻ thất vọng.
“Thế người anh em này có quan hệ thế ch / nào với ngài Dịch Thần Tiên vậy? Vì sao lại có mặt ở đây?” Người đàn ông trung niên lại hỏi.
“Tôi là thầy của lão Dịch.” Lâm Dương trả lời.
Lời nói này vừa được nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt.
“Cái gì? Thầy của Dịch… Dịch Thần Tiên sao?”
“Cậu đang nói đùa gì thế? Dịch Thần Tiên cũng đã qua đời rồi! Thế mà cậu dám làm nhục ông ấy sao? Đúng là quá đáng!”
“Cậu bao lớn rồi? Còn chưa bằng con trai lớn của tôi nữa đấy!”
“Người trẻ tuổi mà không biết lễ phép!
Còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Tất cả mọi người đều vô cùng tức giận, ¡R / phùng mang trợn má.
Lâm Dương khẽ cau mày, lười giải thích với họ, nhanh chóng đưa thi thể của lão Dịch đi chôn cất.
“Người anh em, chờ một chút!” Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại lên tiếng.
“Sao thế?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Người anh em, tôi muốn hỏi một chút, cậu có biết y thuật không?” Người đàn ông trung niên với ánh mắt đầy trông đợi hỏi.
“Biết một chút!”
“Vậy cậu có thể xem bệnh giúp chúng tôi được không? Bệnh nhân kia có thân phận vô cùng đặc biệt, thế nhưng bây giờ bệnh rất nặng, nếu như không thể chữa khỏi thì sẽ gây ra những ảnh hưởng chưa từng có.
Người anh em, Dịch Thần Tiên không còn ở đây, bây giờ chúng tôi cũng chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ thôi. Cho dù có như thế nào thì mong cậu có thể đến xem giúp một chút!
Người đàn ông trung niên tràn đây mong đợi lên tiếng.