Chương :
Thế nhưng… Anh lại không thể chờ được!
Thôn Dược Vương có thể uy hiếp đến học viện phái Nam Y bất cứ lúc nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Dương nhanh chóng lên đường, vô cùng lo lắng đi về Giang Thành.
Điện thoại di động của anh đã hết pin, vì thế không có cách nào thông báo cho nhóm người Mã Hải được. Anh đi vội vàng vì thế không mang tiền theo, chỉ có thể chặn một chiếc taxi đến Giang Thành.
Tài xế taxi vô cùng không tình nguyện làm điều này.
Anh ta quan sát Lâm Dương từ trên xuống dưới.
Mặc dù Lâm Dương vô cùng điển trai, sau khi rời khỏi động Thiên Nhân thì càng thêm tuấn tú. So với trước đây thì có vẻ đẹp trai hơn, ngay cả đàn ông nhìn thấy cũng có chút rung động. Nhưng quần áo trên người Lâm Dương lại vô cùng tả tơi, đầy bụi, trông như mới chạy nạn về.
Hơn nữa, anh còn muốn đi từ núi Thiên Nhân đến Giang Thành, ít nhất cũng phải mất mười tiếng, phí đi xe thì cao ngất.
“Người anh em, từ đây mà đón xe đến Giang Thành, dưới chục triệu thì tôi không đi đâu, cậu có tiền không đấy?” Người tài xế không nhịn được hỏi.
“Anh cứ đến học viện phái Nam Y, tôi sẽ trả cho anh gấp đôi tiền xe.” Lâm Dương nói.
“Cái gì? Học viện phái Nam Y sao? Người anh em, cậu không lầm chứ? Học viện phái Nam Y đã biến mất rồi.” Người tài xế khẽ cười.
“Cái gì cơ?”
Hô hấp của Lâm Dương run lên, cơ thể anh nghiêng về phía trước, trợn mắt nhìn người tài xế: “Anh nói lại lần nữa xem. Học viện phái Nam Y bị sao?”
“Học viện phái Nam Y không còn †ồn tại nữa! Cậu không biết gì sao? Hôm qua nó đã bị phong tỏa rồi! Nhiều người đã bị bắt đi!
Toàn bộ bệnh nhân bên trong đều đã được chuyển tới bệnh viện thành phố! Bây giờ cửa của học viện phái Nam Y cũng đã bị đóng rồi!” Người tài xế nhìn anh nói.
“Không thể nào!”
Ánh mắt Lâm Dương trở nên lạnh lẽo, : BI tá nghiến răng nói: “Học viện phái Nam Y hành nghề chữa bệnh, truyền thụ y học, chữa bệnh miễn phí, cứu vô số người! Một nơi như thế sao có thể bị phong tỏa chứ? Nhất định là anh đã nghe lầm rồi!”
“Tên nhóc cậu đang nói cái gì thế? Báo chí cũng đã đăng đầy ra đó rồi. Hôm qua học viện phái Nam Y đã xảy ra một sự kiện vô cùng nghiêm trọng, có rất nhiều người chết!
Ghuyện này quá ầm ï vì thế không thể không.
tạm đóng cửa. Cậu tự đi mà đọc báo, tranh cãi với tôi thì có lợi ích gì?” Người tài xế tức giận, nổi trận lôi đình hét lên.
Lâm Dương vừa nghe thấy thế thì ánh mắt nhanh chóng co rút, đầu óc hỗn loạn!
“Tên nhóc, nếu cậu không có tiền đi xe thì đừng gây ảnh hưởng tới việc kiếm khách của tôi!” Người tài xế hừ lạnh một tiếng.
“Đến Dương Hoa đi! Tôi sẽ trả gấp đôi!”
Lâm Dương nói.
“Trả gấp đôi sao? Cậu sao? Trên toàn thân cậu có thể móc ra một đồng nào sao?”
Người tài xế tỏ vẻ không tin.
“Tôi trả gấp ba!” Lâm Dương lại nói.
Người tài xế ngẩn ra, liếc nhìn vẻ mặt Lâm Dương.
Thấy anh không có vẻ gì là nói dối, người tài xế kia suy nghĩ một chút, hừ lạnh nói: “Được rồi, tôi sẽ tin cậu một lần! Tôi nói cho cậu biết, trên xe tôi có camera, nếu cậu dám giở trò trên xe thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát đến bắt cậu ngay đấy.”
Nói xong, người tài xế đạp chân ga, đi thẳng về phía Giang Thành.
Lâm Dương im lặng không lên tiếng.