Chương :
Trên xe, anh vô cùng lo lắng.
Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện quan trọng như thế sẽ xảy ra, Ngay cả học viện phái Nam Y cũng bị phong tỏa.
Đây là năng lực của thôn Dược Vương sao?
Tình huống này còn tệ hại hơn so với tưởng tượng của anh.
Cũng không biết được bây giờ nhóm người Hà Vĩ Hùng đang như thế nào?
Cũng không biết bây giờ Tô Nhan có được an toàn hay không?
Người tài xế lái xe rất nhanh.
Chỉ mới chín tiếng mà đã tới Giang Thành rồi.
Thế nhưng lúc xe taxi dừng trước trụ sở chính của tập đoàn Dương Hoa thì mới phát hiện ra mấy con phố xung quanh đây đều đã bị chặn lại.
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! “Xảy ra tai nạn xe cộ sao? Sao lại nhiều xe như thế?”
Người tài xế tò mò nhìn phía trước.
Còn Lâm Dương thì lại cảm thấy có một dự cảm vô cùng xấu.
Lúc này, đằng sau xe taxi nhanh chóng vang lên tiếng còi của xe cứu thương.
Người tài xế vội vàng lái xe vào lề bên cạnh, nhường đường cho xe cứu thương chạy trước.
Thế nhưng hết chiếc xe cứu thương này tới chiếc xe cứu thương khác chạy qua…
Có khoảng sáu chiếc xe cứu thương ‘: / chạy qua.
“Xảy ra tai nạn giao thông lớn sao? Sao lại có nhiều xe cứu thương như thế chứ?”
Người tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe, cảm thấy kỳ quái hỏi.
Đúng lúc này, Lâm Dương lại mở cửa xe ra.
“Mẹ kiếp! Quả nhiên là cậu muốn chạy trốn! Tên nhóc thối tha kia, đừng hòng chạy!”
Người tài xế vội vàng xuống xe đuổi theo.
Thế nhưng dường như Lâm Dương không hề nghe thấy, chạy thẳng một mạch đến trụ sở chính của tập đoàn Dương Hoa.
Thế nhưng lúc anh gần đến trụ sở chính của tập đoàn Dương Hoa, anh lại đột nhiên dừng bước.
Chỉ thấy toàn bộ các cửa ra vào của tập đoàn Dương Hoa đều đã bị phong tỏa, phần ¡H lớn nhân viên y tế đang cầm cáng, khiêng từng thi thể một ra khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Đúng thết Chính là thi thể!
Con ngươi của Lâm Dương co rụt lại, cả người anh ngây ra.
Anh có thể nhìn ra được những người đang nằm trên băng ca kia lúc này dường như đã mất hết khí lực!
Mặc dù nhân viên y tế đã làm tất cả các biện pháp cấp cứu, thế nhưng những người này đã không còn thở được nữa, tim đã ngừng đập, có làm cách nào cũng không được…
Đúng lúc này, Lâm Dương nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cả đầu anh như sắp nổ tung!
Chính là Mã Hải!
Anh nhanh chóng chạy tới, vội vàng cầm lấy châm bạc đâm vào cổ người kial Trong khoảnh khắc đó, cơ thể người nọ run lên một cái.
“Ôi! Anh đang làm gì thế?”
“Ôi anh là ai?”
Những nhân viên y tế đang cầm cán vội vàng chạy tới ngăn cả.
“Tôi là bạn của ông ấy!”
Lâm Dương vội vàng lên tiếng giải thích, nhanh chóng lên tiếng với Mã Hải: “Mã Hải! Mã Hải! Ông sao rồi?”