Chương :
Lâm Dương thấp giọng nói.
“Lâm Dương, anh không sao thì tốt rồi, anh không sao thì tốt. Bọn họ đều nói anh đã chết!” Mặt Trịnh Tú Lan đầy nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
“Sao tôi có thể chết được chứ? Không phải tôi đã nói, sau năm ngày tôi nhất định sẽ quay về sao?” Lâm Dương trả lời.
Trịnh Tú Lan nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng không lau nước mắt.
“Tốt lắm Tú Lan, bây giờ nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tập đoàn Dương Hoa đã xảy ra chuyện gì thế? Còn học viện phái Nam Y nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện này… Có phải đều do người của thôn Dược Vương làm không?”
Lâm Dương nghiêm túc hỏi.
“Những chuyện này đều là thứ mà người của thôn Dược Vương gọi là ép buộc học viện phái Nam Y phải giao Tô Vũ Nhi ra. Thế nhưng bác sĩ Hùng lại không chịu giao người vì thế bọn họ bắt đầu hạ độc! Trước tiên, bọn họ cho người lấy danh bác sĩ để xông vào học viện, bắt đầu cổ động đánh nhau. Sau đó lại cho cao thủ lẻn vào, tiến hành ám sát những thành viên nòng cốt của học viện phái Nam Y. May mắn là chúng ta có những biện pháp phòng ngự tốt, kịp thời ngăn cản bọn họ thế nhưng cũng đã tạo nên những thương tổn không nhỏ. Hơn nữa sự kiện lần này đã quá mức tồi tệ, ảnh hưởng vô cùng lớn, không thể không đóng cửa học viện.”
“Còn tập đoàn Dương Hoa… Thì xảy ra chuyện gì? Nhóm người Mã Hải sao thế?”
Lâm Dương vội hỏi.
“Bọn họ bị hạ độc…”
Trịnh Tú Lan khóc không thành tiếng.
“Bị hạ độc sao?”
“Bởi vì tôi học bổ túc bên trong học viện, hơn nữa người ngoài đều biết mối quan hệ giữa tôi và bác sĩ Lâm rất tốt vì thế có không ít người của thôn Dược Vương hạ độc với tôi.
Sau khi học viên xảy ra bạo loạn thì ngài Huỳnh Lam muốn tôi tới tập đoàn Dương Hoa trốn nạn, nào ngờ tôi mới tới tập đoàn Dương Hoa này chưa bao lâu thì phát hiện có không ít người ở tập đoàn Dương Hoa bỗng nhiên té xỉu, miệng sùi bọt mép, đe dọa tới tính mạng. Chủ Tịch Long lo lắng người của thôn Dược Vương sẽ xông vào công ty vì thế kêu tôi nhanh chóng chạy tới đây! Thế nhưng lúc tôi đi, chủ tịch Long… Ông ấy của trúng độc…” Ánh mắt Trịnh Tú Lan ngấn lệ, vẻ mặt đau đớn.
“Người của thôn Dược Vương hạ độc, các người lại không thể phòng bị được… Thế nhưng ban nãy khi ở tập đoàn Dương Hoa, tôi thấy có rất nhiều người đã trúng độc dẫn tới bỏ mạng, có thể thấy lần này thôn Dược Vương xuống tay không hề nhẹ!” Lâm Dương lộ ra vẻ mặt hung tợn, khàn khàn lên tiếng: “Nếu bọn họ đã quyết định đuổi cùng giết tận như thết Vậy thì cũng đừng trách tôi.”
“Lâm Dương, chúng ta không thể đối phó được bọn họ, thực lực của người ở thôn Dược Vương quá mạnh, chúng ta chỉ có thể chạy trốn mà tôi. Phải tìm cách rời khỏi nơi này, tạm thời chạy đến những nơi khác lánh nạn.” Trịnh Tú Lan vội la lên.
“Đừng nóng vội, Tú Lan. À điện thoại di động của cô đâu? Điện thoại di động của tôi hết pin rồi. Tôi muốn hỏi xem tình hình của Hà Vĩ Hùng thế nào rồi.” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Điện thoại của tôi đang để trong phòng.
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Tôi sẽ đi lấy nó ngay!”
Trịnh Tú Lan nói, sau đó nhanh chóng muốn vào phòng.
Thế nhưng đúng lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng xông vào, nhào về phía Trịnh Tú Lan.
“Sao?”
Sắc mặt Lâm Dương đông cứng lại, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
“Trịnh Tú Lan ở đây! Mau diệt trừ cô ta đi!”
“Giết!”
Mấy tiếng quát lớn vang lên, mấy bóng người đồng loạt nhảy về phía Trịnh Tú Lan, một người trong đó trực tiếp rút ra một con dao găm, hung hăng đâm thẳng về phía tim Trịnh Tú Lan.
“ÁỊ”
Trịnh Tú Lan phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi.