Chương :
Người kia đã hoàn toàn bị dọa sợ tới bối rối, vội vàng gào lên.
“Lần này thôn Dược Vương muốn làm gì?
Đuổi cùng giết tận sao?” Lâm Dương hung dữ mm ⁄ lên tiếng hỏi.
“Bề trên đã giao phó cho chúng tôi phải đuổi cùng giết tận… Dù sao thì thanh danh của thôn Dược Vương chúng tôi đều đã mất sạch, không còn cách nào có thể lấy lại được nữa, mặt mũi của thôn Dược Vương cũng không thể giữ được nữa…” Người kia sợ hãi tới mức gần như dùng giọng điệu nức nở để nói.
“Cũng chính vì điều này mà các người giết chết nhiều người như vậy sao? Vì điều này mà các người tùy ý hạ độc, giết chết những người vô tội sao?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lo, nhưng lửa giận chất chứa bên trong khó có thể kiềm chế được…
“Tôi… tôi không biết, đây là ý của bề trên… Tôi thật sự không biết gì cả…” Người kia khóc không ra nước mắt trả lời Lâm Dương siết chặt nắm đấm: “Trước mắt thì ở Giang Thành này đang có bao nhiêu người của thôn Dược Vương?”
“Có… Có hơn một nghìn người, tất cả đều là những cao thủ tinh nhuệ của thôn chúng tôi…
“Tinh nhuệ sao?”
“Những người đó đều là những người ưu tú trong ưu tú của thôn chúng tôi. Mấy người chúng tôi thuộc vào thành phần kém nhất trong thôn. Dẫu sao thì cũng chỉ tới giết một người phụ nữ tay chân yếu ớt mà thôi…”
Người kia run rẩy đáp lời.
“Vậy sao các người lại tìm ra nơi này?”
Lâm Dương lại hỏi.
“Chúng tôi có rất nhiều tai mắt ở Giang Thành này… Vì thế, có người báo tin cho chúng tôi biết…”
“Nói cho tôi biết tên của tất cả những người đó.’ Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Được… Được thôi, chỉ cần anh đừng giết tôi thì chuyện gì tôi cũng sẽ nói cho anh nghet”
Người kia hoàn toàn sợ hãi, nhanh chóng kể tên những tai mắt mà thôn Dược Vương đã bố trí ở Giang Thành này ra cho Lâm Dương nghe.
Trong lòng Lâm Dương càng lúc càng cảm thấy rét lạnh.
Trịnh Tú Lan càng nghe thì tim cô càng đập nhanh hơn.
Bởi vì trong số những tai mắt của thôn Dược Vương, có không ít người là người quen của bọn họ.
Tai mắt của thôn Dược Vương được bố trí ở đây!
Một trong số đó thậm chí còn có người của bệnh viện y học Lạc Thiên bên cạnh…
“Tay chân của thôn Dược Vương đúng là dài thật…” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Lúc này, điện thoại trong túi của người đàn ông kia đột nhiên rung lên.
Lâm Dương ngước mắt nhìn anh ta: “Mau chóng nghe máy, mở loa ngoài!”
“Vâng vâng…”
Người kia run rẩy lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm nhận.
“Anh Hạo! Cô chủ đã về rồi! Mọi người B) .ts mau chóng tập trung lại, quay về thôn.” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ điện thoại.
Người đàn ông kia mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không dám.
Cô chủ sao?
Đó chắc chắn là Tô Vũ Nhi!
Lâm Dương nháy mắt với anh ta.