Chương :
Người đàn ông cố hết sức giả vờ bình tĩnh, nói: “Tôi… Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về ngay.”
“Được rồi… Anh Hạo, anh không sao chứ? Sao giọng nói lại kỳ lạ như thế?”
“Không… Không sao, chỉ là thời tiết quá nóng mà thôi… Thế thôi nhé, tôi cúp máy trước đây.”
Người đàn ông đó cố gắng nặn ra nụ cười, muốn nhanh chóng cúp máy.
Nhưng Lâm Dương lại ngăn anh ta.
Lâm Dương lại nháy mắt lần nữa.
Người kia sợ hãi run rẩy, lập tức hiểu được ý của Lâm Dương.
“À phải rồi… Bây giờ cô chủ đang ở đâu?”
Người đàn ông giả vờ thản nhiên lên tiếng hỏi.
“Còn có thể ở nơi nào nữa chứ? Đương nhiên là về thôn rồi! Hừ, nếu không phải đã †ìm thấy cô chủ, nếu không phải có lệnh của bề trên thì chúng ta nhất định sẽ giết chết Lâm Dương và những người có liên quan tới tên đó.”
“Nói như thế thì… Bề trên định sẽ bỏ qua cho những người bên cạnh bác sĩ Lâm kia sao?” Người kia hỏi với một giọng điệu run rẩy.
“Bỏ qua sao? Anh nghĩ bề trên của chúng †a ngây thơ như thế sao? Lần này thôn Dược Vương của chúng ta giết nhiều người như thế, anh nghĩ như thế đã đủ rồi à? Bây giờ bề trên muốn anh quay về là vì lo lắng nếu cô chủ làm chuyện gì quá khích thì các anh phải trấn an cô chủ mà thôi. Để cho cô chủ an tâm mà đi hoàn thành kế hoạch trăm năm của thôn Dược Vương chúng ta. Chờ đến khi chuyện này kết thúc thì bề trên đương nhiên sẽ quay lại tính sổ với bác sĩ Lâm và những người bên cạnh anh ta, đến lúc đó thì không ai có thể chạy thoát!” Giọng nói trong điện thoại dần trở nên lạnh lùng.
Da đầu người đàn ông kia trở nên tê dại, trợn tròn mắt nhìn Lâm Dương.
Lúc này, sắc mặt Lâm Dương như nước, vẻ mặt lạnh như băng, không lên tiếng.
– / Bíp.
Điện thoại đã bị cắt đứt.
“Thưa ngài… Ngài có thể bỏ qua cho tôi được không?” Người đàn ông kia cầm điện thoại, run rẩy lên tiếng.
Anh ta vừa dứt lời.
Xoạt!
Một bàn tay trực tiếp xuyên qua ngực anh ta, bóp nát trái tim anh ta.
Toàn thân người đàn ông đó run lên, mở †o mắt nhìn Lâm Dương. Anh ta vừa mở miệng muốn nói gì đó, thế nhưng chưa nói được lời nào, máu từ trong ngực đã trào ra ngoài!
Phụt!
Người đàn ông ngã xuống đất, im lặng không một tiếng động.
Trịnh Tú Lan sợ đến mức suýt đã ngất xỉu.
Cô ấy chưa từng thấy mặt bạo lực như thế của Lâm Dương.
Lần này anh thực sự rất tức giận.
Mỗi chiêu của anh đều khiến đối phương gãy tay, không hề có chút nương tay nào.
“Lâm Dương, anh… Anh không sao chứ?”
Trịnh Tú Lan cuộn mình trong góc như một chú mèo con đang sợ hãi.
“Tôi không sao!”
Lâm Dương hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi không dọa cô chứ…”
“Không, không có…”
“Có vẻ như tôi vẫn còn quá nhân từ!
Thôn Dược Vương này độc ác hơn tôi nghĩ m. / nhiều.”