Chương :
“Cái tên súc sinh kia, mày nhìn xem mày đã hại con gái tao thành cái dạng gì rồi! Mày đúng là một tên sát nhân! Mày sẽ chết không được tử tế đâu.” Vẻ mặt Hứa Ngọc Thanh kích động tới mức đỏ bừng, chỉ thẳng vào Lâm Dương lên tiếng mắng, thậm chí còn lao vào cào cấu anh…
Lý Giang vội vàng chạy tới ngăn cản bà ta lại.
“Ngọc Thanh, bà nổi điên như thế làm cái gì? Cảnh sát đã nói nguyên nhân khiến con gái chúng ta bị như thế vẫn còn đang được điều ra. Chuyện này không liên quan gì tới Lâm Dương cả. Sao bà trách nó như thế chứ?”
Lý Giang vội vàng la lên.
‘: Tr “Sao lại không trách tên này được chứ?
Ông không thấy sau khi con bé bị thương thì †ên súc sinh này đã đưa con bé tới học viện phái Nam Y gì đó thể chữa trị, thế nhưng chữa trị lâu như vậy vẫn chưa thấy hiệu quả gì cả, vậy mà bây giờ còn bị như thế nữa! Đây không phải do cậu ta làm hại thì còn ai vào đây nữa? Cái tên sát nhân nhà mày, mày sẽ chết không được tử tế đâu!” Vẻ mặt Hứa Ngọc Thanh hiện lên vẻ hung tợn, lớn tiếng mắng.
“Không phải sẽ sắp xếp bác sĩ Lâm chữa bệnh cho con gái chúng ta sao?” Lý Giang không nhịn được hỏi.
“Cái gì mà bác sĩ Lâm chứ? Bác sĩ Lâm đã chết rồi. Chính là cái tên khốn này làm hại con gái chúng ta. Nếu không phải vì nó thì con gái chúng ta sẽ không phải đến học viện phái Nam Y! Chính do tên này! Ông mau buông tôi ra đi! Tôi phải đánh chết tên khốn này!”
Hứa Ngọc Thanh giống như phát điên, điên cuồng giấy giụa, bà ta đẩy Lý Giang ra, xông thẳng về phía Lâm Dương, muốn cào mặt anh.
Thế nhưng tay bà ta còn chưa đụng tới.
Bốp!
Một bạt tai mạnh mẽ vang dội khắp hành lang bệnh viện.
Hành lang văng lặng.
Những người đi ngang qua rối rít trố mắt, nghẹn họng đứng yên nhìn.
Lâm Dương vung tay lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Thanh đang ngồi ôm mặt ở trên mặt đất.
Hứa Ngọc Thanh hoàn toàn sững sờ. Bà †a chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt bỏng rát đau đớn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Phải một lúc sau bà ta mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
“Mày… Mày dám đánh tao sao? Tao sẽ giết chết mày!” Hứa Ngọc Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, cả người bà ta giống như bị quỷ ám vậy, đau đớn đi về phía Lâm Dương.
Thế nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Lại một cái tát nữa rơi xuống.
Hứa Ngọc Thanh lại lùi về sau lần nữa, gương mặt bà ta sưng tấy.
Lần này, bà ta hoàn toàn trở nên bối rối.
Nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Đôi mắt ấy… Vô cùng dửng dưng.
“Lâm Dương! Cậu muốn tạo phản sao?
Ngay cả mẹ vợ cậu mà cậu cũng dám đánh sao?”
Lý Giang thở dốc, lớn tiếng gào lên.
“Ba mẹ vợ sao? Sao thế? Các người có đối xử với tôi như đối xử với con rể của mình không?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Ý cậu là gì?’ Lý Giang tức giận hỏi: “Hứa Ngọc Thanh, bà ta chẳng phân biệt được phải trái đúng sai, bây giờ lại tới đây nhục mạ tôi! Bà ta chỉ muốn dùng tôi để phát tiết sự bất mãn trong lòng bà ta mà thôi! Chỉ xem tôi như một nơi để trút giận mà thôi.
Các người… Có thật sự xem tôi là con rể của các người không?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi lại.