Chương :
“Vậy việc tôi phải làm là ngoan ngoãn đứng ở đây mặc cho Hứa Ngọc Thanh đánh rồi chửi rủa sao? Tôi không được phép đánh lại sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Cậu…
Lý Giang không cách nào phản bác được.
“Được rồi!”
Lúc này, Hứa Ngọc Thanh đột nhiên hét lên.
Lý Giang nhìn bà ta.
Thế nhưng lại thấy bà ta đang ôm mặt, ánh mắt hung ác xen lẫn với vô cùng giận dữ.
Lúc này, bà ta nóng lòng muốn xông lên lột da Lâm Dương ngay, nhưng khi nhìn thấy cơ thể cao lớn của Lâm Dương, bà ta đột nhiên bỏ qua cái suy nghĩ này.
Hơn nữa xung quanh đây đang có rất nhiều người, nơi đây còn là bệnh viện. Hứa Ngọc Thanh biết rõ mình không thể làm lớn chuyện này được, nếu không người thua thiệt chỉ có bà ta mà thôi.
Bà ta hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên khốn họ Lâm kia! Bà đây sẽ nhớ rõ hôm nay!”
Lâm Dương nhướng mày.
“Trước đây Tô Nhan không chịu ly hôn là vì con bé ngu ngốc, tao có thể bỏ qua! Thế nhưng lần này có nói gì cũng không được nữa! Chờ tới khi Tô Nhan xuất viện, có tao không có mày mà có mày thì sẽ không có †ao! Nếu con bé không nghe lời thì tao sẽ từ nơi này nhảy lầu xuống!”
Hứa Ngọc Thanh tức giận nói, sau đó năm lấy tay Lý Giang, tức giận đi vào trong.
Lâm Dương không cảm xúc nhìn hai người bọn họ, không nói lời nào.
Những người qua đường bắt đầu chỉ trỏ.
“Đến nước này mà bọn họ vẫn nghĩ tới vinh hoa phú quý, vẫn suy nghĩ xem Tô Nhan có thể gả cho một tên rùa vàng giàu có hay không. Đúng thật là khiến người khác cảm thấy đau lòng.” Trịnh Tú Lan đi tới, nhẹ giọng nói.
“Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của họ. Tôi chỉ cần là chính mình.” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Vậy nếu dì Thanh thực sự muốn ép Tô Nhan ly hôn với anh thì phải làm sao đây?”
Trịnh Tú Lan thận trọng hỏi.
Lâm Dương im lặng một lúc, mới nói: ‘Để xem Tô Nhan sẽ lựa chọn thế nào đã. Nếu như cô ấy đồng ý, vậy thì… Buông bỏ thôi!”
Trịnh Tú Lan không nói gì nhưng trong mắt cô ấy có vẻ phức tạp.
Sau khi xử lý xong — % chuyện ở bệnh viện, Lâm Dương nhanh chóng đi tới gần học viện phái Nam Y.
Trước mắt nơi này đang đóng cửa.
Đội tuần tra cũng tới đây hằng ngày để điều tra manh mối.
Lâm Dương không thể dễ dàng xuất hiện ở đây được, để tránh bứt dây động rừng.
Anh châm thuốc đứng trong hẻm nhỏ bên cạnh học viện.
Một lúc sau, một bóng người xuất hiện bên cạnh anh và quỳ một gối.
“Tham kiến giáo chủ!”
Người này chính là Kiếm Ám Tâm, một trong bảy người của Ảnh Ngự.
Lúc này, sắc mặt Kiếm Ám Tâm trở nên vô cùng tái nhợt, hơi thở cũng không mạnh mẽ như lúc trước, ngược lại còn có hơi yếu ớt.
Lâm Dương liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Cậu trúng độc sao?”
“Đúng thế.” Kiếm Ám Tâm thấp giọng nói.
“Những người còn lại thì sao?”
“Đang được chữa thương bên trong!”
Lâm Dương cau mày.