Chương :
Cô Thiên Tuệ kia cũng biết chỗ đứng của Tô Vũ Nhi trong nhà là thế nào, hừ lạnh nói: “Thôi được rồi, lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô †a, mau chóng đưa cô ta đi chữa trị. Chờ đến khi vết thương tốt hơn một chút thì bà đây sẽ tính sổ với cô ta sau.”
Nói xong, cô Thiên Tuệ giơ chân lên, nhanh chóng giãm thật mạnh vào bàn tay trái của Tô Vũ Nhi, chân cô ta không ngừng nghiền nát bàn tay Tô Vũ Nhi.
Răng rắc!
Tiếng xương gấy vang lên.
Cả năm ngón tay của Tô Vũ Nhi gần như bị giãm nát.
Cơn đau dữ dội khiến cô ta gần như ngất đi.
Đôi mắt cô ta mở to, khuôn mặt nhỏ nhăn đầy mồ hôi, đôi môi khẽ mở nhưng không thể phát ra tiếng.
Một lúc sau, mắt cô ta tối sầm lại và ngất đi vì đau đớn…
Đợi khi Tô Vũ Nhi tỉnh lại, cô ta đã nằm trong phòng ở thôn Dược Vương an dưỡng.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi?”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Tô Vũ Nhi hơi nghiêng đầu.
Bên giường có một thiếu nữ mặc đồ màu xanh biếc đang đứng.
Thiếu nữ này nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt phấn nộn, ngũ quan hơi tinh xảo, nhưng trên gương mặt phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt lại càng tràn ngập chán ghét.
“Bích Phượng? Là cô à?”
Tô Vũ Nhi phát ra giọng nói suy yếu.
Cô ta biết thiếu nữ này.
Vì trước khi cô ta rời khỏi thôn Dược Vương, thiếu nữ này vẫn luôn hầu hạ cô ta.
“Cô chủ, bây giờ cô bị thương không nhẹ, hy vọng cô có thể nằm yên dưỡng thương, còn hai ngày nữa sẽ diễn ra điển lễ tế thuốc, điển lễ này có liên quan đến mệnh mạch của thôn Dược Vương chúng ta, mong cô đừng làm tôi khó xử!” Vẻ mặt Bích Phượng không thay đổi nói.
“Khó xử? Sao thế? Cô nói giống như đang gây chuyện ấy?” Tô Vũ Nhi lộ ra nụ cười thê lương, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Bích Phượng không để ý, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Cô chủ, cô nghỉ ngơi đi, hơn nửa tiếng sau tôi sẽ tới thay thuốc cho cô, cô đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn nữa, anh Quân ở bên ngoài tự mình canh giữ, cô đừng tự sát hoặc có ý nghĩ hại mình, bởi vì làm như vậy, sẽ chỉ khiến cô càng thêm đau khổi”
Dứt lời, Bích Phượng đã ra khỏi cửa.
Tô Vũ Nhi không hé răng.
Tự sát sao?
Nơi này là thôn Dược Vương!
Tự sát ở trong thôn Dược Vương… Trừ phi có thể khiến cả người mình bị xoắn thành thịt nát hoặc nổ thành mảnh vụn, nếu không chỉ cắt yết hầu hoặc đập đầu vào tường, thì không tự sát được, y thuật của thôn Dược Vương cường đại tới mức có thể kéo người từ Quỷ Môn Quan trở về.
Tô Vũ Nhi không có dụng cụ khiến mình tan xương nát thịt, bởi vậy bây giờ muốn tự sát cũng không thể.
Đây mới là chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Mẹ, thực xin lỗi, con cũng rất muốn sống tốt, chỉ tiếc ba không cho con cơ hội, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Tô Vũ Nhi nhắm mắt, trong đôi mắt tràn ra nước mắt.
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc.
“Xem ra cô ăn không ít khổ”
Toàn thân Tô Vũ Nhi run lên, đôi mắt trợn †o, cố gắng xoay cổ lại, nhìn về phía bên giường.
“Bác sĩ… Lâm?” Tô Vũ Nhi kinh hãi kêu lên.