Chương :
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Tô Vũ Nhi hỏi.
“Mùng ”
“Mùng sao? Đúng là ông trời đều đã giúp chúng ta! Bác sĩ Lâm, mùng hàng tháng, người trẻ tuổi ở trong thôn đều ra khỏi thôn lên núi hái thuốc! Núi Dược Vương này thâm sâu nguy hiểm, trong ngày thường mãnh thú rắn độc đếm hoài không hết, càng có khí độc khủng bố, nhưng những dã thú và khí độc này đều sẽ biến mất hết không thấy vào ngày mùng , bởi vậy hôm nay là thời cơ tốt nhất để hái thuốc. Bác sĩ Lâm, tốc độ của anh nhanh một chút, có lẽ có thể tìm được thân phận không tệ trà trộn vào!” Tô Vũ Nhi nói.
“Được rồi, tôi sẽ hành động ngay!
Lâm Dương gật đầu, nhưng chưa bước đi, nhìn cô ta hỏi: “Nhưng mà, cô thật sự không muốn rời khỏi nơi này sao?”
“Bác sĩ Lâm, thực ra tôi rất hy vọng anh có thể rời khỏi nơi này, với lực lượng của D. sao mình anh, muốn hủy diệt thôn Dược Vương, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng mà… Tôi không khuyên nhủ được anh, nên chỉ có thể dốc hết toàn lực giúp anh rồi.” Tô Vũ Nhi nói khẽ: “Nếu tôi rời đi, thôn Dược Vương nhất định sẽ đoán được là anh mang tôi đi, đến lúc đó bọn họ lại ra tay với người bên cạnh anh, anh đối phó kiểu gì? Cho nên chỉ có tôi ở đây, ổn định người của thôn Dược Vương, anh mới có thể thực thi được kế hoạch của anh càng tốt hơn, không phải sao?”
Lâm Dương im lặng nhìn cô ta, rất lâu sau mới thở dài.
“Tôi đi trước đây.”
“Bác sĩ Lâm, đợi một lát!” Bỗng nhiên Tô Vũ Nhi lại kêu to một tiếng.
Lâm Dương quay đầu.
Chỉ thấy đôi mắt Tô Vũ Nhi phiếm lệ, =: xo rạng rỡ nhìn anh.
“Vì sao anh… Không rời khỏi đây?”
“Tôi nói rồi, tôi tới đây diệt thôn Dược Vương, chuyện này còn chưa hoàn thành, sao tôi có thể đi?” Vẻ mặt Lâm Dương kiên định.
Tô Vũ Nhi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, nhưng mà nhoẻn miệng cười.
“Cố lân”
Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu, cơ thể hơi cử động, biến mất giống như một cơn gió.
“Nếu anh có chuyện, tôi sẽ dốc toàn lực cứu anh, giống như lúc trước anh phấn đấu quên mình đứng trước mặt tôi.” Tô Vũ Nhi nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Ở trong một vùng rừng rậm.
“Mọi người hái thêm chút thuốc, đơn thuốc đã gửi tới cho mọi người, hai ngày sau ở điển lễ tế thuốc sẽ cần dùng tới, người nào cũng không được thiếu! Điển lễ tế thuốc lần này vô cùng trọng đại, nếu có người có một chút sai sót nào, sẽ lập tức được đưa tới phòng thuốc làm thuốc dẫn!”
Một người đàn ông vạm vỡ mặt đầy râu ria như hung thần ác sát quát lớn.
Đám nam nữ ở trước mặt chỉ hơn hai mươi sợ tới mức gương mặt trắng xanh, vội vàng kêu “dạ”.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Phân công nhau hành động đi!”
Người đàn ông vạm vỡ vung tay lên, mọi người tản đi khắp nơi.
Mọi người hai người một tổ, đi rất gấp gáp.
Rõ ràng là, nhiệm vụ lần này không phải việc nhỏ.
“Sư huynh, có phải là chúng ta cách mọi người quá xa rồi không?”
Ở sâu trong cánh rừng, một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn xung quanh mình, hơi lo lắng nói.
“Ôi chao, ai ôi, sợ cái gì? Hôm nay là mùng , trong núi Dược Vương này hoàn toàn không có khí độc và mãnh thú, cùng lắm thì chỉ có rắn độc, côn trùng, chuột, kiến, anh đối phó được.” Sư huynh ở bên cạnh cười hì hì nói.
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta vẫn luôn lén nhìn dáng người nóng bỏng của sư muội mình.
Sư muội cảm nhận được ánh mắt khác thường của sư huynh, chau mày, nhỏ giọng n nói: “Sư huynh, em cảm thấy chúng ta đừng nên cách mọi người quá xa, chúng ta qua bên đó đi! Nếu xảy ra chuyện… Vậy thì không hay rồi!”