Chương :
Cô ta và Tiêu Tiến Đạt quen nhau không tính là ngắn, theo ý cô ta, Tiêu Tiến Đạt không có sở trường gì, mà có đôi khi hành vi việc làm của Tiêu Tiến Đạt khiến cô ta cảm thấy xấu xa, nhưng không biết vì sao, lúc này Tiêu Tiến Đạt khiến cô ta hơi mơ hồ rồi.
Đây thật sự là sư huynh mà mình quen sao?
Bỗng nhiên cô ta phát hiện, mình không còn phản cảm đối với vị sư huynh này như trước rồi…
“Trở về đi.”
“Được, được, sư huynh, anh đợi em với!”
Tiết Đan Chi vội vàng kêu lên.
Khi hai người trở lại chỗ tập hợp, phần lớn người của thôn Dược Vương ra ngoài hái thuốc đã trở về.
Hai người thuộc đội chậm nhất.
“Tiêu Tiến Đạt, Tiết Đan Chi, sao hai người chậm như vậy?”
Người đàn ông vạm vỡ lúc trước không vui đi tới, cầm cây thuốc Đồng Khánh trong tay Tiêu Tiến Đạt kiểm tra.
Hai người đàn ông trẻ tuổi khác dán sát vào, trên mặt là nụ cười bỉ ổi.
“Ha ha, sư huynh, xem ra anh đã bắt được sư muội rồi? Lợi hại lợi hại! Thế nào?
Với dáng người của sư muội, hương vị chắc chắn không tệ đúng không?” Một người trong đó dùng khuỷu tay đụng vào Tiêu Tiến Đạt, cười hì hì nói.
Tiêu Tiến Đạt nhìn người nọ, không có bất luận phản ứng gì.
Không phải anh không muốn có phản ứng, mà vì… Anh không biết người kia là ai, họ tên là gì.
Dù sao anh không phải là Tiêu Tiến Đạt chân chính!
Tùy tiện mở miệng, chỉ biết bại lộ thân phận.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Này! Sư huynh, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Thấy Tiêu Tiến Đạt không để ý tới, người nọ nhướng mày, có chút không vui.
Trái lại Tiết Đan Chi ở bên cạnh không nhịn được, vẻ mặt âm trầm quát: “Vương Anh Dũng! Anh đang nói gì thế? Tôi cảnh cáo anh, anh còn dám nói linh tinh, cẩn thận bà đây không khách sáo với anh!”
“Á? Gái điếm thối tha này, bị người ta chơi xong thì quyết một lòng rồi hả? Che chở cho Tiêu Tiến Đạt như vậy? Sao lúc trước tôi không thấy cô như thế?” Người đàn ông tên Vương Anh Dũng hừ lạnh nói.
Người ở phía sau lập tức cười ha ha.
Gương mặt Tiết Đan Chi lúc đỏ lúc trắng, hổn hển nói: “Mấy người nói linh tỉnh gì đấy?
Bà đây vẫn còn tấm thân xử nữ! Các người đừng có mà nói linh tinh, làm hỏng thanh danh của tôi! Nếu không tôi sẽ báo cáo với trưởng lão!”
“Tấm thân xử nữ?”
Mấy người này đều vô cùng bất ngờ.
Rõ ràng là bọn họ đều biết lần này Tiêu Tiến Đạt sẽ ra tay với Tiết Đan Chỉ trong lúc làm nhiệm vụ.
“Xử nữ sao? Ngọc Diệp, không phải là cô rất am hiểu tướng mạo sao? Nhìn sư muội của chúng ta xem, có còn tấm thân xử nữ hay không?” Vương Anh Dũng nói với người phụ nữ tóc ngắn ở bên cạnh.
Người phụ nữ tóc ngắn nhìn Tiết Đan Chỉ một lát, sau đó gật đầu nói: “Cô ấy đúng là vẫn còn tấm thân xử nữ”
“Cái gì?”
Tiếng bàn tán vang lên.
“Ối, sư huynh à, có phải là anh không được hay không? Nếu anh không được, vậy nên nói sớm một chút!” Vương Anh Dũng kia cười mỉa nói: “Lúc trước khoác lác lên tận trời rồi, nói cái gì mà nhất định sẽ bắt được Tiết Đan Chỉ, kết quả là như vậy sao? Nếu anh không được thì cút sang một bên, để tôi tới!”
“Ha ha ha ha ha…”
Mọi người lại một lần nữa cười to.
Tiêu Tiến Đạt không nói một lời.