Chương :
Tiết Đan Chỉ tức tới mức toàn thân phát run.
“Vương Anh Dũng, anh… Anh nói cái gì?
Làm càn!”
Cô ta nói năng hơi lộn xộn, tức tới mức phổi sắp bùng nổ, ước gì có thể xông lên xé miệng Vương Anh Dũng.
Nhưng mà động tĩnh ở bên này lập tức hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông vạm vỡ.
Ông ta kiểm tra thuốc xong, liền vòng trở “Mấy người đang làm gì thế?”
Mọi người lập tức im miệng lại.
“Không có gì, đội trưởng, thuốc đã gom đủ hết chưa?” Vương Anh Dũng nở nụ cười, tiến lên trước nói.
“Đều gom đủ rồi, mọi người trở về đi! Khi trở về thôn, tất cả đều sẽ có thưởng.”
“Ha ha, cảm ơn đội trưởng.”
Mọi người xếp thành hàng trở về.
Nhưng mà trên đường đi, Vương Anh Dũng thường nhìn về phía Tiêu Tiến Đạt và Tiết Đan Chỉ.
Tiêu Tiến Đạt là giả, tất nhiên là không biết mình và Vương Anh Dũng là địch hay bạn, nhưng dựa vào hành động việc làm của Vương Anh Dũng vừa rồi, anh ta hẳn là không cùng đường với Tiêu Tiến Đạt, hơn nữa… Anh ta cũng nhìn trúng Tiết Đan Chi.
“Sư huynh, anh không sao chứ?”
Thấy Tiêu Tiến Đạt không nói gì suốt đường đi, giống như đang suy nghĩ, Tiết Đan Chi không nhịn được nói.
“Anh không sao.” Tiêu Tiến Đạt lấy lại tinh thần nói.
“Không sao là được rồi… Sư huynh, anh đừng lo lắng, tuy Vương Anh Dũng là con trai của trưởng lão, nhưng em không sợ, đợi đi trở về, em sẽ nói chuyện này cho mấy chị em, bọn em sẽ bảo vệ anh chu toàn, Vương Anh Dũng kia… Anh không cần lo lắng!” Tiết Đan Chi nghiêm túc nói.
Tiêu Tiến Đạt không nói gì.
z. em Trở về thôn, được ban thưởng, mỗi người đều đi trở vê.
Tiêu Tiến Đạt và Tiết Đan Chi cùng đi chung một đường.
Nhưng đi được mấy bước, một đám phụ nữ trẻ tuổi chặn đường đi của hai người.
“Phương sư tỷ? Tuyết sư muội?”
Đôi mắt Tiết Đan Chỉ sáng lên, vui sướng gọi: “Sư muội, em không sao chứ?” Người phụ nữ lớn tuổi dẫn đầu là Phương sư tỷ tiến lên trước kéo Tiết Đan Chi, cẩn thận đánh giá.
“Phương sư tỷ, chị làm sao thế? Vì sao lại khẩn trương như vậy?” Tiết Đan Chi cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Sư muội, em còn không biết sao?”
Phương sư tỷ kia định nói gì đó, nhìn thấy Tiêu Tiến Đạt ở bên cạnh, lúc này giận dữ, chỉ vào mũi anh mắng: “Cái tên sắc lang chết tiệt này! Còn mặt mũi tới sao?”
“Hửm”?” Tiết Đan Chi rất bất ngờ: “Sư tỷ, những lời này của chị là có ý gì?”
“Cô bé ngốc! Em còn chưa biết sao?
Người này đã ước định riêng với tên Vương Anh Dũng kia, nói nếu cậu ta không làm được em, thì để Vương Anh Dũng làm! Em có biết hay không?” Phương sư tỷ giận dữ nói.
“Sư tỷ, chị hiểu lầm sư huynh rồi, sư huynh sẽ không vô liêm sỉ giống như Vương Anh Dũng kia! Lần này hái thuốc, nếu không phải sư huynh cứu em, chỉ sợ em đã trúng khí độc rồi!” Tiết Đan Chi mỉm cười nói.
“Hả? Tiêu Tiến Đạt cứu em?” Phương sư tỷ cảm thấy kỳ lạ nhìn Tiêu Tiến Đạt.
“Phương sư tỷ, hình như sư muội vẫn chưa biết mùi đời, hẳn là chúng ta lo lắng nhiều rồi.” Tuyết sư muội ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Lo lắng nhiều sao? Hừ, sao có khả năng đó được? Tiêu Tiến Đạt là ai mọi người còn không biết sao? Tháng trước người này còn nhìn lén Tuyết sư muội tắm rửa, bị tôi đuổi đi, mọi người đều quên rồi sao?” Phương sư tỷ hừ lạnh nói.