Chương :
Nhưng đúng lúc này, một đệ tử xông vào.
“Tiêu Tiến Đạt ở đâu?”
“Làm sao vậy?”
Tiêu Tiến Đạt nhìn người nọ.
“Ngũ trưởng lão có lệnh, bảo cậu nhanh đi gặp ông, y Đệ tử kia trâm giọng nói, sau đó rời đi.
“Ô. Tiêu Tiến Đạt thản nhiên đáp.
“Cậu nhanh đi gặp trưởng lão đi!”
Mọi người vội vàng kéo Tiêu Tiến Đạt chạy tới chỗ ngũ trưởng lão.
Từ lúc xảy ra chuyện, các đệ tử bên ngũ trưởng lão như chim sợ cành cong, vô cùng sợ hãi.
Ở trong thôn quyền lực của nhị trưởng lão chỉ đưới trưởng thôn và bê trên, bởi vậy tài nguyên trong tay ông ta rất nhiêu, mà đệ tử ông ta chiêu nạp thu nhận, có người nào không phải tỉnh duệ trong tỉnh duệ, thiên tài trong thiên tài? Đám người của ngũ trưởng, lão có thể so được sao? Hơn nữa nhị trưởng lão dùng quyền lực, xếp không ít đệ tử của mình vào mỗi bộ môn trong thôn, năng lực rất mạnh.
Nếu kết thù với nhị trưởng lão, tất nhiên là người của ngũ trưởng lão sẽ nửa bước khó đi trong thôn.
Cho nên mọi người đều vội vàng muốn Tiêu Tiến Đạt đi tạ tội.
Trong sân chỗ ở của ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão Tôn Khải Phong đứng trước một thân cây, nhìn quả chín trên cây, trên mặt đều là bất đắc dĩ và sầu lo.
“Trưởng lão, Tiêu Tiến Đạt đến rồi!” Có người kêu lên.
Tôn Khải Phong xoay người.
Mới thấy đám người đang rầm rầm đi tới.
Đi đầu là Tiêu Tiến Đạt.
Nhưng lúc này anh bị lượng lớn đệ tử vây quanh.
Trong lòng mọi người tràn ngập căm phẫn, rõ ràng là muốn bắt anh hỏi tội.
“Bái kiến trưởng lão.” Tiêu Tiến Đạt không nhanh không chậm hành lễ.
“Tiêu Tiến Đạt, cậu biết tội chưa?” Tôn Khải Phong trầm giọng nói.
“Không biết.” Tiêu Tiến Đạt nói.
“Cậu nói cái gì?”
“Đã là lúc này rồi mà cậu còn cãi lại cứng miệng sao?”
“Không có thuốc nào cứu được! Đúng là không có thuốc nào cứu được!”
Trong lòng đệ tử ở bốn phía tràn đầy căm phẫn.
Tôn Khải Phong giơ tay lên, ý bảo mọi người đừng lên tiếng.
“Tiêu Tiến Đạt! Nhị trưởng lão có địa vị phi phàm ở trong thôn chúng ta, còn được bề trên tán thưởng, tuy tôi cũng là trưởng lão, nhưng ở trước mặt ông ta, cho dù là tôi cũng phải khúm núm, chúng ta đều sống ở thôn Dược Vương, nếu như đắc tội nhị trưởng lão, cậu có suy nghĩ tới gia đình lớn không? Có suy nghĩ tới lão già như tôi không?” Tôn Khải Phong mặt cau mày có nói.
“Trưởng lão, chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Tiêu Tiến Đạt nói.
“Cậu giải quyết như thế nào? Vừa rồi tôi đến chỗ nhị trưởng lão muốn xin lỗi ông ta chuyện này, nhưng không ngờ nhị trưởng lão ngay cả tôi cũng không chịu gặp mặt! Ông ấy đã tức giận, nếu việc này không có câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ càng lúc càng nghiêm trọng! Tiêu Tiến Đạt, tôi là vì tốt cho cậu, cậu không đắc tội nổi nhị trưởng lão đâu, ở trước mặt ông ta, cậu không khác gì con kiến đâu, nghe sư phụ khuyên một câu, nhanh đến chỗ nhị trưởng lão, dập đầu tạ tội với ông ấy, có lẽ làm vậy mới có đường sống!” Tôn Khải Phong nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, nhanh đi tạ tội đi!”