Chương :
“Mày muốn chết à?”
Mọi người gần như bị chọc giận bùng nổ rồi.
“Tất cả câm miệng cho tôi!”
Lương Chiến Bắc la lên, đôi mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Tiến Đạt: “Tôi lập tức bảo người đi xin chỉ thị của nhị trưởng lão! Đợi ông ấy trả lời, thì đồng ý rồi!”
“Được thôi!” Tiêu Tiến Đạt gật đầu.
Lương Chiến Bắc liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Lập tức có đệ tử chạy ra ngoài.
Khoảng hơn mười phút sau người này quay trở lại.
“Nhị trưởng lão đồng ý.” Đệ tử kia nói.
“Tôi biết rồi.” Lương Chiến Bắc hừ lạnh nói: “Loại chuyện này, sao nhị trưởng lão có thể không đồng ý? Dù sao cậu không có khả năng thắng được tôi!”
“Được rồi, đi thôi Tiêu Tiến Đạt bình tĩnh nói.
Mọi người nhao nhao xuất phát tới chỗ an dưỡng của Tô Vũ Nhi.
Bởi vì điển lễ tế thuốc sắp bắt đầu, vết thương trên người Tô Vũ Nhi cũng được phía trên quan tâm.
Bây giờ mọi người chữa thương cho Tô Vũ Nhi, đương nhiên là phía trên sẽ không phản đối, thậm chí sớm đã cho người chuẩn bị đủ đồ.
“Chữa thương cho tôi sao?”
Vẻ mặt Tô Vũ Nhi kinh ngạc.
Hiện giờ cô ta có thể hơi ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn không thể nhúc nhích, nhất là ngón tay, bị cô chủ Thiên Tuệ giãm lên xương cốt đều vỡ ra, cho dù các loại thuốc ở thôn Dược Vương đều là thượng đẳng, cũng khó khiến cô ta lành lại chỉ trong mấy ngày.
Nhưng người của thôn Dược Vương muốn dùng cô ta để so tài kỹ thuật châm cứu, dù ít dù nhiều trong đầu cô ta vẫn có chút vướng mắc.
“Đây là coi mình như vật phẩm để sử dụng sao? Nhưng mà cũng được, dù sao mình sinh ra đã là một vật phẩm rồi.” Tô Vũ Nhi cười chua xót.
Lúc này có lượng lớn đệ tử đi tới.
Tứ trưởng lão Chương Hữu Thiện quản lý viện an dưỡng đi tới.
“Trưởng lão Tôn Khải Phong, sao lại thế =: này? Đang yên đang lành sao lại phải so tài?
Ông làm trưởng lão, không nên ngăn cản sao?”
Chương Hữu Thiện đi vào trong, lạnh nhạt nói.
“Trưởng lão Chương Hữu Thiện, chuyện này tôi nghĩ ông đã nghe nói rồi, không có biện pháp, đồ đệ nhà người ta đã giẫm lên trên đầu tôi rồi, tôi có thể chịu được sao?”
Tôn Khải Phong hừ lạnh nói.
Chương Hữu Thiện vốn hoang mang, nhưng nhìn thấy Lương Chiến Bắc liền hiểu rõ toàn bộ.
“Được rồi, chuyện giữa các ông, tôi không tiện tham gia, một khi đã như vậy, được rồi, tôi coi như là trọng tài đi, hai người muốn so cái gì?”
Chương Hữu Thiện lạnh nhạt nói.
“Tiêu Tiến Đạt nói, nói người bên sư phụ tôi không có ai có kỹ năng châm cứu mạnh hơn cậu ta, cho nên tôi so tài với cậu ta, tất nhiên sẽ là kỹ năng châm cứu rồi.” Lương Chiến Bắc nói.
“Được rồi, đúng lúc đôi tay của cô chủ đều bị thương, hai người đi kiểm tra thương tổn, nhìn xem với kỹ thuật châm cứu của hai người, có thể khiến cô chủ khôi phục tới mức độ nào.”
Chương Hữu Thiện nói.
“Được!”
Lương Chiến Bắc lập tức tiến lên, kiểm tra bàn tay của Tô Vũ Nhi.