Chương :
“Tính tình của người này quá ngang ngược rồi!”
“Tôi thấy có lẽ là não của cậu ta có vấn đề!”
“Hừ, để cho cậu ta ngang ngược một lát, lát nữa sẽ là lúc cậu ta khóc “Đợi nhị trưởng lão giận dữ, xem cậu ta có sợ không?”
Các đệ tử liên tục hừ lạnh, trên gương mặt lộ vẻ giận dữ.
Lúc này ngoại trừ Tiết Đan Chi, gần như không có ai đứng về phía “Tiêu Tiến Đạt”.
Nhưng… Tiêu Tiến Đạt cũng là Lâm Dương, anh không quan tâm những lời nói ở bốn phía.
Anh trực tiếp lấy kim châm cứu ra, hai †ay đều nâng lên.
Những kim châm cứu đó trực tiếp thoát khỏi bàn tay anh, đúng là đang bay lên.
Lấy khí ngự châm sao?
Rất nhiều người nhíu mày nhìn, nhưng không kinh ngạc quá nhiều.
Bởi vì đối với người của thôn Dược Vương mà nói, chuyện này không tính là chuyện khó.
Nhưng mà… Đám kim châm cứu này bay nhanh như thế, vững vàng như thế… Không phải người bình thường có thể làm được.
Mọi người nhìn hoa cả mắt, vô cùng thần kỳ, đám kim châm cứu này nhìn không khác gì tỉnh linh…
“Hửm?”
Ngũ trưởng lão Tôn Khải Phong hơi ngẩn ra, cảm thấy thủ pháp thi châm này càng độc đáo hơn.
Nhìn chăm chằm một lát, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy huyền diệu.
Đây là kỹ thuật châm cứu của đồ đệ Tiêu Tiến Đạt nhà mình sao?
Không quá thích hợp đúng không?
Kỹ thuật châm cứu của anh lợi hại như vậy từ khi nào thế?
Bỗng nhiên tứ trưởng lão vẫn luôn bàng quan xem trận đấu không nói kinh hãi kêu lên: “Đây là… Phi hoa thần châm?”
“Cái gì? Phi hoa thần châm?”
Cả nhà đọc tiếp tại app truyện hola nhé! Mọi người kinh hãi.
“Đó không phải là phương pháp châm cứu đã thất truyền sao? Sao Tiêu Tiến Đạt tập được?”
“Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Vậy mà cậu ta biết được chiêu này?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, toàn bộ đều mở to mắt.
Toàn thân của Lương Chiến Bắc run lên.
Tôn Khải Phong cũng sửng sốt.
Người nào cũng không ngờ tới Lâm Dương có quân bài chưa lật như vậy…
Chỉ thấy mấy chục kim châm cứu không ngừng quay xung quanh bàn tay còn lại của Tô Vũ Nhi, trong mơ hồ, giống như có thể thấy phần đuôi mỗi một cây châm có dòng khí đang chuyển động, vô cùng huyền diệu.
Giằng co như vậy khoảng phút sau.
“Xuyên!”
Lâm Dương quát khẽ.
Vù vù vù vù…
Tất cả kim châm cứu đều biến mất trong lòng bàn tay Tô Vũ Nhi, sau đó xuyên qua một mặt khác.
Nhìn càng đau hơn.
Nhưng Tô Vũ Nhi không có bất cứ phản ứng gì.
Đợi ngân châm xuyên qua xong, Lâm Dương vươn tay tới lấy, cất hết kim châm cứu vào trong tay.
Mà trong lòng bàn tay Tô Vũ Nhi đã có điểm đỏ, nổi bật giống như đồ án đóa hoa mai.
Tuyệt diễm tuyệt mỹ.