Chương :
Sau khi nói xong, ông ta định rời đi.
Ông ta không thể ở lại nổi nữa, cũng không còn mặt mũi đối mặt với đồ đệ Tiêu Tiến Đạt này.
“Trưởng lão muốn đi đâu thế?”
Lúc này Lâm Dương đột nhiên mở miệng, gọi ông ta lại.
“Tiêu Tiến Đạt, cậu có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi rất vui mừng, nhưng tôi không xứng làm sư phụ cậu, lúc trước tôi đã lựa chọn tự bảo vệ mình mà vứt bỏ cậu, bây giờ cậu đã chiến thắng, đương nhiên cũng chẳng liên quan tới tôi! Tôi đi về trước đây!” Tôn Khải Phong khàn giọng nói.
“Trưởng lão muốn đệ tử chiến đấu một mình sao?” Lâm Dương nhìn ông ta nói.
Tôn Khải Phong vô cùng kinh ngạc.
Đám đệ tử cũng vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Chỉ thấy vẻ mặt của đệ tử “Tiêu Tiến Đạt”
nghiêm túc, nghĩa chính ngôn từ nói: “Trưởng lão, lúc trước ông sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình, tôi có thể hiểu được, dù sao ông cũng là trưởng lão, là trụ cột của thôn Dược Vương †a, ông không chịu nổi nhục, ông đại diện không chỉ mình ông, còn có vô số đệ tử sau lưng ông nữa! Cho nên tôi không trách trưởng lão! Nhưng ông phải hiểu rõ, vì sao tôi lại đắc tội nhị trưởng lão, tại sao lại lựa chọn so tài với Lương Chiến Bắc! Là vì bọn họ sỉ nhục tôi! Sỉ nhục chúng ta, lại càng muốn giâm lên đầu trưởng lão nhà chúng ta! Tôi không thể chịu đựng được! Bây giờ tôi thắng, tôi không cầu trưởng lão làm gì, chỉ cầu trưởng lão có thể dẫn tôi tới chỗ nhị trưởng lão, đòi công đạo!”
Những lời này vừa vang lên, Tôn Khải Phong trợn mắt há miệng.
Ông ta không ngờ tới, vậy mà Tiêu Tiến Đạt suy xét nhiều như vậy…
“Mong trưởng lão trợ uy cho tôi, đòi nhị trưởng lão công đạo, đòi lại tôn nghiêm của tôi!” Lâm Dương cung kính la lên, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tôn Khải Phong ngơ ngác nhìn anh, lại ngơ ngẩn nhìn đám đệ tử ở phía sau, trong đầu vô cùng phức tạp.
Vào lúc này, vậy mà đồ đệ nhà mình không có trách mình, còn nói ra những lời như thế.
Trong lòng Tôn Khải Phong tràn ngập cảm động.
Cuối cùng ông ta nghiến răng một cái, quát khẽ nói: “Được rồi! Tiêu Tiến Đạt! Cậu đã nói như thế rồi, sao tôi có thể lùi bước lần thứ hai? Dù thế nào cậu cũng là đệ tử của tôi, lần này Vương Thanh Sơn dám bắt nạt lên đầu chúng ta, sao chúng ta có thể kìm nén cơn tức này? Các đệ tử ở đâu?”
“Chúng con ở đây!”
Các đệ tử cùng kêu lên.
“bi theo tôi đến chỗ lão già nhị trưởng lão, đòi công đạo!”
Tôn Khải Phong vung bàn tay lên, dẫn mọi người chậm rãi đi ra ngoài.
“Trưởng lão Tôn Khải Phong! Trưởng lão Tôn Khải Phong!”
Lương Chiến Bắc vội vàng kêu lên định khuyên bảo.
Nhưng mọi người đã mặc kệ rồi.
“Nhanh, mau đi thông báo cho trưởng lão, mọi chuyện nghiêm trọng rồi!” Lương Chiến Bắc chỉ có thể lo lắng nói với người bên cạnh.
Các đệ tử vội vàng chạy ra ngoài.
Từ đầu tới cuối tứ trưởng lão Chương Hữu Thiện đều đứng một bên nhìn một màn này, sau khi đám người rời đi, ông ta mới hít vào một hơi khí lạnh.
“Đi thăm dò Tiêu Tiến Đạt này xemChương Hữu Thiện vội vàng la lên với đệ tử nhà mình.
“Trưởng lão, Tiêu Tiến Đạt này có gì mà điều tra? Rất nhiều người đều quen anh ta mà” Đệ tử ở bên cạnh hoang mang nói.
“Quen sao? Quen mà như thế này? Cậu có biết hiện giờ cậu ta đang làm chuyện gì không?”
Chương Hữu Thiện nghiến răng gầm nhẹ: “Cậu ta đang đổ thêm dầu vào lửa! Cậu †a đang châm ngòi khiến thôn Dược Vương chúng ta nội đấu đấy!”
Những lời này vừa vang lên, đệ tử kia trợn mắt há miệng.
Tô Vũ Nhi ngồi bên cạnh cũng không khỏi run lên…