Chương :
“Sao thế? Trưởng lão Tôn Khải Phong hùng hổ tới đây, lâm trận lại rụt chân à? Vậy thật sự là thành trò cười cho người trong nghề rồi!” Vương Thanh Sơn cười hì hì nói.
Đám đệ tử Vương Anh Dũng cũng cười ra tiếng, tất cả đều híp mắt nhìn Tôn Khải Phong.
Bọn họ tin tưởng, Tôn Khải Phong tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương Thanh Sơn.
Nếu Tôn Khải Phong đồng ý, vậy bị nhục nhã là ông ta, nếu không đồng ý, cũng sẽ bị người ta nhạo báng.
“Tôn Khải Phong quá ngu ngốc, không đủ thực lực, cũng dám đến đây hỏi tội!
Không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng!”
-. / “Ồ, đúng vậy, ngu ngốc y như đám đồ đệ của ông ta vậy!
“Người như vậy, sao có thể lên làm trưởng lão được nhỉ?”
Một số người châu đầu ghé tai, bắt đầu xì xào bàn tán.
Tôn Khải Phong nghe thấy thế, giận tím mặt, không quan tâm mọi chuyện muốn vỗ tay đồng ý.
Nhưng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Trưởng lão Vương Thanh Sơn, đợi một lát trước đã!”
“Hửm?”
Vương Thanh Sơn nhướng mày, nhìn người vừa mở miệng nói.
Là “Tiêu Tiến Đạt” kial “Tiêu Tiến Đạt, cậu lại muốn làm gì?”
Vương Thanh Sơn giận dữ hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói một chút, sư huynh Lương Chiến Bắc bị đánh bại, hình như còn chưa dập đầu xin lỗi tôi đâu! Có phải là anh †a nên thực hiện theo lời hứa của anh ta hay không?” Tiêu Tiến Đạt cũng là Lâm Dương nói.
“Cái gì?”
Mọi người ngạc nhiên.
Sắc mặt Lương Chiến Bắc rất khó coi, anh †a nảm chặt hai tay, không hé răng.
“Sao thế, Chiến Bắc sư huynh, có phải là muốn tôi mời tứ trưởng lão tới đây, anh mới bằng lòng ngoan ngoãn quỳ xuống hay không?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
“Cậu… Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!” Lương Chiến Bắc hét lên.
“Nhị trưởng lão, đây là đồ đệ ngoan ông dạy dỗ sao? Đồ đệ ông nói không giữ chữ tín, vậy ông và trưởng lão nhà tôi quyết đấu, sao chúng tôi có thể đồng ý? Đến lúc đó trưởng lão nhà tôi thắng, nhỡ đâu các ông quyt nợ, vậy chẳng phải chúng tôi thiệt lớn sao?”
Lâm Dương lắc đầu.
Tôn Khải Phong nghe thấy thế, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng la: “Nói không sai! Nhị trưởng lão, đồ đệ của ông không tuân thủ hứa hẹn, ông bảo tôi tin ông kiểu gì?
Vương Thanh Sơn chau mày.
Vẻ mặt những người xung quanh ông ta đều đã mất tự nhiên…
“Chiến Bắc!” Vương Thanh Sơn đột nhiên nói.
“Sư… Sư phụ…”
“Đi, quỳ xuống với Tiêu Tiến Đạt.” Vương Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Lương Chiến Bắc nghe thấy thế, giống như bị sét đánh…
Dưới áp lực của Vương Thanh Sơn, Lương Chiến Bắc căn bản không có lựa chọn.
Anh ta chỉ có thể đi tới trước mặt Lâm Dương, nghiến răng quỳ trên đất.
“Thực xin lỗi, Tiến Đạt sư đệ, lúc trước…
Là tôi quấy rầy, mong Tiến Đạt sư đệ tha thứ…