Chương :
Mà kim châm cứu trong tay Vương Thanh Sơn đâm vào người Lâm Dương, cũng không đâm sâu vào trong, giống như bị thứ gì đó cản lại, toàn bộ trượt ra…
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
Vương Thanh Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, có chút khó mà tin.
Nhưng châm của Lâm Dương đã nhập thể, phóng thích ra.
“ÁI”
Vương Thanh Sơn phát ra tiếng kêu thê lương, người lùi về phía sau, ngồi dưới đất toàn thân run rẩy điên cuồng.
“Bai”
Vương Anh Dũng hét lên, theo đám Lương Chiến Bắc vội vàng xông lên trước.
“Hả?”
Tôn Khải Phong ngạc nhiên.
“Tiêu Tiến Đạt này, không khỏi quá mạnh ” rồi?”
Đám Phương sư tỷ nghẹn họng nhìn trân trối, da đầu run rẩy tê dại.
“Vương Thanh Sơn, gân mạch toàn thân của ông đã bị ngân châm của tôi xuyên qua, ông đã không dùng được khí, càng không sử dụng châm được, bây giờ chỉ cần tôi đi qua kéo một châm của ông ra, ông sẽ bị đứt gân mạch, thần tiên khó mà cứu chữa! Vương ‘Thanh Sơn, ông thua rồi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó cất bước tiến lên.
“Tiêu Tiến Đạt! Cậu đừng có mà khinh người quá đáng! Đứng lại cho tôi!”
“Nếu anh dám thương tổn ba tôi, tôi nhất định sẽ nghiền anh thành tro!”
“Tiêu Tiến Đạt, lá gan của cậu không nhỏ đâu! Còn dám thương tổn trưởng lão? Cậu có biết mình đang làm gì không?”
z… “Cậu điên rồi à, Tiêu Tiến Đạt?”
“Quá làm càn rồi Mọi người tức giận mắng, đứng trước mặt muốn ngăn cản.
Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không thèm quan tâm.
“Tôi và trưởng lão giao đấu, so tài công bằng! Các người không được ngăn cản! Nếu người nào ngăn cản, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
Sau khi nói xong, Lâm Dương cử động, muốn rút châm trên người Vương Thanh Sơn.
“Hả?”
Mọi người bị dọa nhảy dựng lên.
“Tiêu Tiến Đạt! Mau dừng tay!” Tôn Khải Phong kinh hãi, liên tục la lên.
Nhưng những lời mọi người nói hoàn †oàn không có bất cứ tác dụng gì…
Vương Anh Dũng bị đẩy ra.
Lương Chiến Bắc cũng bị Lâm Dương đạp ngã xuống đất.
Không ai ngăn được anh!
Anh sải bước đứng trước mặt Vương Thanh Sơn như vậy.
Vương Thanh Sơn vì gân mạch trúng châm mà toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Trong đôi mắt vẫn là không cam lòng.
Nhưng mà vô dụng rồi.
Lâm Dương không có một chút nương tay, vươn tay định kéo kim châm cứu ra.
Nếu như châm rút ra, Vương Thanh Sơn . / không chết cũng tàn phết Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc!
“Tiêu Tiến Đạt! Dừng tay lại cho tôi!”