Chương :
Lại có tiếng nổi giận vang lên, sau đó là mấy bóng dáng tràn ngập hơi thở khủng bố đi vào, vây quanh lấy anh.
Hai cánh tay có lực lập tức khóa cổ tay anh.
Vừa nhìn, rõ ràng là trưởng thôn dẫn lượng lớn nguyên lão chạy tới…
Lâm Dương lập tức liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy một đám người đi trên con đường to chậm rãi đi vào.
Người dẫn đầu tóc dài râu dài, gương mặt như ngọc, đôi mắt trầm ổn, mặc trường -. / bào màu nâu viền vàng.
Hai tay của ông ta để sau lưng, nghiêm khắc nhìn về bên này, không giận tự uy!
Đây là ba của Tô Vũ Nhi, trưởng thôn của thôn Dược Vương, Tô Bảo Minh!
“Trưởng thôn đến!”
Có tiếng hét to vang lên.
Đệ tử ở hai bên lập tức nhao nhao lùi sang hai bên hành lễ với người tới.
“Ùn⁄ Tô Bảo Minh gật đầu, đi về phía Lâm Dương.
“Trưởng thôn, mong ngài phân xử giúp ba tôi”
Vương Anh Dũng nước mắt tung hoành, xông tới quỳ gối trước mặt Tô Bảo Minh, khóc kêu: “Đệ tử Tiêu Tiến Đạt ám toán ba tôi, khiến ba tôi chịu trọng thương, mong trưởng thôn phân xử giúp ba tôi!”
“Mong trưởng thôn phân xử giúp trưởng lão chúng tôi!
Đám Lương Chiến Bắc cũng nhao nhao quỳ xuống đất kêu lên, cảm xúc của cả đám rất kích động.
Tôn Khải Phong lập tức nóng nảy, ôm quyên nói: “Trưởng thôn, lần này là trưởng lão Vương Thanh Sơn chỉ điểm đệ tử của tôi, hai người so tài võ y, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới có việc này, đây là chuyện vô cùng bình thường, không liên quan tới đệ tử Tiêu Tiến Đạt.”
“Thúi lắm! Nếu chỉ là so tài võ y, sao có thể khiến ba tôi như thế?”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Vương Anh Dũng giận dữ nói.
“Ba cậu thành ra như thế, chỉ có thể trách tài nghệ của ông ta không bằng người khác, còn oán người nào?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh…
Anh…
Anh…”
Vương Anh Dũng không nói nên lời rồi.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, chuyện này tôi đã nghe được một chút từ chỗ tứ trưởng lão rôi, cũng có thể đoán ra được tình hình đại khái.
Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa, hiểu không?”
Tô Bảo Minh trâm giọng nói.
“Dạ, trưởng thôn!”
Mọi người kêu lên, ai cũng không đám phản bác.
“Đi đi, đưa trưởng lão Vương Thanh Sơn tới chỗ thống Tĩnh Quốc Việt chữa trị, những người còn lại…
Đầu tản ra đi!”
Tô Bảo Minh vẫy tay lần nữa.
Lúc này mọi người tản đi.
“Khoan đã”
Bỗng nhiên Lâm Dương cao giọng kêu lên.