Chương :
Chuyện này đã vượt qua phạm vi truyền thụ của Tôn Khải Phong.
Tô Bảo Minh không tin Tiêu Tiến Đạt đã được Tôn Khải Phong dạy bảo.
Lâm Dương mỉm cười, lập tức mở miệng.
“Tôi học được từ văn tự trên bia đá ở phía naml”
“Văn tự trên tấm bia đá ở cửa thôn phía nam sao?”
Tô Bảo Minh giật mình, hơi bất ngờ nói: “Chữ trên tấm bia đá kia, là do tổ tiên thôn Dược Vương chúng ta lưu lại, đã nhiều năm qua không có mấy người có thể tham ngộ hiểu hết! Sao cậu hiểu được?”
“Trưởng thôn, ông đã nói là không có mấy người hiểu được hết, nhưng vẫn có người hiểu, mà tôi nhớ rõ lúc trước Mai Văn Quyết đại đệ tử của tam trưởng lão đã tham ngộ được “Tương Long Thủ’ ở phía trên bia đá, kinh tài tuyệt diễm, tôi tham ngộ được ‘phi hoa thần chânmể ở phía trên tấm bia đá, có gì kỳ lạ đâu?” Lâm Dương cười nói.
Lông mày Tô Bảo Minh giãn ra không ít, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, nhưng mà cậu đã tham ngộ được chữ phía trên tấm bia đá, vậy chứng minh cậu là thiên tài không kém gì Mai Văn Quyết! Phía trên dặn dò, phàm là thiên tài trác tuyệt, thì giao cho ông ấy tự mình dạy dỗ, Tiêu Tiến Đạt, lát nữa cậu viết phi hoa thần châm ra, giao cho tôi, sau đó tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ bề trên! Hiểu chưa?”
“Vâng! Trưởng thôn!”
Đôi mắt Lâm Dương sáng rực, vội vàng nói.
Bên ngoài viện an dưỡng.
Tô Vũ Nhi đã có thể xuống giường đi đường.
Nhưng mà vết thương ở khắp nơi trên người cô ta vẫn chưa khỏi hẳn.
Dù sao thời gian khôi phục quá ngắn.
Nếu không có Lâm Dương và Lương Chiến Bắc chữa trị hai tay cho cô ta, chỉ sợ cô ta không tiện xuống giường.
“Anh Tần Minh Quân, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thế? Bọn họ đang thảo luận chuyện gì vậy? Có vẻ rất náo nhiệt.”
Tô Vũ Nhi vén mành lên, ngắm nhìn người của thôn Dược Vương đang bận rộn đi lại ở bên ngoài, không nhịn được mở miệng hỏi.
Tân Minh Quân không nói chuyện.
“Anh Tân Minh Quân, có thể nói cho tôi nghe một chút được không? Tôi không thể đi lại, ở đây thực sự rất nhàm chán.” Tô Vũ Nhi hỏi lại một lần nữa.
Tân Minh Quân vẫn không nói chuyện như cũ.
Tô Vũ Nhi cười đau khổ: “Anh Tân Minh Quân, tôi là người sắp chết, trước khi chết, tôi muốn biết một chút tin tức mới trên đời này…
Chút yêu cầu nho nhỏ đó, không thể thỏa mãn được sao? Haizz, thôi…”
Vẻ mặt cô ta thất vọng và bất đắc dĩ, xoay người lại.
… Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
“Bọn họ đang thảo luận phi hoa thần châm có thể chữa trị cho Quách Tuấn Trọng hay không!”
Tô Vũ Nhi không khỏi run lên, vội vàng nhìn về phía Tân Minh Quân, cười ngọt ngào nói: “Anh Tần Minh Quân, tôi biết anh là người mặt lạnh tim nóng mài”
“Cô đã là người sắp chết, cho cô biết một chút cũng không sao!” Tân Minh Quân lạnh nhạt nói.
“Anh Tân Minh Quân, độc của ông Quách Tuấn Trọng… Còn chưa giải được sao?” Tô Vũ Nhi cẩn thận hỏi.
“Hừ, độc của bác sĩ Lâm kia đúng là rất cao! Nó giống như dùng thảo dược cổ hiếm có nào đó tinh luyện thành, cho dù là trưởng ‘. thôn cũng không thể giải được, mà trong khoảng thời gian này bề trên vẫn luôn ở sâu trong núi bế quan nghiên cứu thuốc, mọi người không dám quấy rầy, độc của Quách Tuấn Trọng kéo dài tới tận bây giờ! Tiêu Tiến Đạt lúc trước chữa trị tay cho cô trong lúc vô tình hiểu được chữ trên tấm bia đá do tổ tiên để lại ở cửa thôn, học được phi hoa thần châm, trưởng thôn hi vọng phi hoa thần châm này của cậu ta có thể chữa trị được độc trên người Quách Tuấn Trọng” Tân Minh Quân nói.