Chương :
Nhị trưởng lão đều đã dễ dàng bị đánh bại như vậy, chỉ sợ trưởng thôn ra tay, cũng khó lấy được chiến thắng.
Nhưng mà… Trưởng thôn không đấu lại, không có nghĩa không có người nào ở thôn Dược Vương không thắng được Lâm Dương!
Theo lời đồn vị kia có được bản lĩnh vô cùng cao cường.
Từ lúc ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, thôn Dược Vương nam chỉnh bắc ”: ⁄ chiến, khiến vô số tông phái thế tộc bái phục, càng có độc thuật vô song, chấn kinh mọi người.
Cũng vì bề trên kia, mới khiến mọi người nghe thấy thôn Dược Vương sẽ sợ hãi như vậy.
“Vũ Nhi, cô đừng quan tâm, chuyện này tôi sẽ đi giải quyết, cô cứ an tâm ở đây dưỡng thương, hiểu chưa?” Lâm Dương nói.
“Bác sĩ Lâm…”
“Vũ Nhi, đừng nói nữa, tin tưởng tôi.”
Lâm Dương mỉm cười nói.
Tô Vũ Nhi mấp máy cái miệng nhỏ, đôi mắt trợn to nhìn anh, không nói nên lời.
Thôi.
Tô Vũ Nhi hít sâu một hơi, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Cô ta không thể khuyên bảo được.
Thực tế, cô ta đã có ý nghĩ tệ nhất rồi.
“Cô nghỉ ngơi đi.”
Lâm Dương mỉm cười, xoay người rời đi.
Tô Vũ Nhi đau khổ nhìn bóng lưng anh, im lặng không nói.
Nhóm chuyển qua lên chính trên app truyện hola nhé! Một lúc lâu sau, Tô Bảo Minh đi tới.
“Không có việc gì đúng không?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Đôi mắt Tô Vũ Nhi trống rỗng nhìn về phía trước, mặc kệ Tô Bảo Minh.
“Điển lễ tế thuốc là nghi thức trọng đại thôn Dược Vương chúng ta chờ đợi gần trăm năm, Vũ Nhi, ba muốn con cho dù thế nào cũng phải phối hợp với thôn chúng ta hoàn thành điển lễ này! Đây là điển lễ quan trọng liên quan tới đại hội, chỉ cần thôn Dược Vương chúng ta có thể hoàn thành điển lễ, sẽ có thể đánh đâu thẳng đó trong đại hội, không gì cản nổi, tung hoành vô địch. Toàn bộ ưu đãi trong đại hội, thôn Dược Vương chúng ta đều có thể tùy ý đoạt lấy, thôn Dược Vương chúng ta đạt được ưu đãi ở đại hội, cả thế giới này sẽ không còn ai đối địch được với chúng ta, con hiểu không?” Tô Bảo Minh vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tô Vũ Nhi nói.
“Tính mạng này của tôi là ông cho, tôi có thể trả lại cho ông, ông muốn thế nào mà không được chứ? Nhưng tôi muốn hỏi ông, mạng của mẹ tôi… Ông định trả lời thế nào đây?” Tô Vũ Nhi khàn giọng nói.
Giọng nói trống rỗng, tràn ngập tuyệt vọng.
“Vô liêm sỉ!”
= + Tô Bảo Minh giận tím mặt, liên tục hừ lạnh nói: “Mẹ con chết, liên quan gì tới ba?
Nói ra mẹ con phải cảm ơn ba! Bà ta vốn được đưa đi làm thuốc dẫn, nếu không phải ba nhìn trúng, bà ta còn có thể sống lâu như thế sao? Sao có thể có con? Vũ Nhi! Con có thể sống đến bây giờ, vốn là trùng hợp, con cần gì phải ở đây oán hận ba?”
“Đúng vậy, tôi phải cảm ơn ông rồi.” Tô Vũ Nhi cười mỉa.
“Vũ Nhi, đây là số mệnh của con, đừng nghĩ quá nhiều! An tâm dưỡng thương, ăn no ngủ kỹ! Sau đó tham gia điển lễ đi!”
Tô Bảo Minh lạnh nhạt nói, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng một giây sau, Tô Vũ Nhi đột nhiên bật dậy khỏi giường, cắn lấy Tô Bảo Minh.
Người bên cạnh vội vàng giữ chặt cô ta – s trên giường.
“Tô Bảo Minh! Ông sẽ bị báo ứng! Ông nhất định sẽ bị báo ứng!” Tô Vũ Nhi thê lương gào thét.