Chương :
“Ừm Bụng Hùng Khải Uy rụt lại, gương mặt vặn vẹo.
Rất rõ ràng uy lực của một quyền này không nhỏ.
Nhưng cơ thể Hùng Khải Uy dùng thuốc cải tạo, cường độ kinh người, tuy chịu đau đớn kịch liệt, nhưng hành động không chịu ảnh hưởng, trở tay đánh một quyên về phía Lâm Dương.
Lâm Dương nhanh tay lẹ mắt, lập tức nâng †ay còn lại lên ngăn cản.
Rầm một tiếng, âm thanh trâm đục truyền ra.
Hai chân của Lâm Dương giẫm lên đất trượt về sau mấy mét.
Không thể không nói kình lực của Hùng Khải Uy này đúng là kinh người.
“ÁII”
Anh ta lại gâm thét, xông về phía Lâm Dương.
Lâm Dương hơi nhíu mày.
Nếu cùng Hùng Khải Uy cứng đối cứng tới cùng, thể lực tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch lúc nữa, vẫn nên dùng kim châm cứu đi.
Suy nghĩ một lát, lúc này ngón tay nhoáng lên một cái.
Vù vủ vù…
Mấy cái kim châm cứu bay đi, đâm lên người Hùng Khải Uy.
Hùng Khải Uy vẫn không chịu dừng lại, giống như trâu đực phát điên, nhào về phía Lâm Dương.
Đây đã là phấn đâu quên mình, liêu mạng rồi…
Lâm Dương nghiêng người né tránh.
Rầm rầm rầm!
Một đống dược liệu bị Hùng Khải Uy hất rơi, vụn thuốc văng tung tóe.
Những người bị xích quỳ gối bên cạnh dược liệu sợ tới mức vội vàng chạy trốn.
Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! “Buồn cười!”
Một số trưởng lão thấy cảnh này, lớn tiếng quát to: “Nhanh, người đâu ngăn Hùng Khải Uy lại!”
“Dạ, trưởng lão!”
Lập tức có đệ tử tinh nhuệ xông tới, bao vây lấy Hùng Khải Uy.
“Kẻ nào ngăn tôi sẽ chết!”
Hùng Khải Uy khàn giọng gào thét, điên cuồng đấm loạn.
Mỗi một quả đấm sẽ đập trúng một người, người này sẽ ngã xuống đất không dậy nổi, giống như Chiến Thần.
“Vô liêm sỉ! Lên! Tiếp tục lên cho tôi!”
Các trưởng lão gào thét.
Càng ngày càng có nhiều người xông lên trước ngăn cản, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng đã xông lên trước.
Lâm Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, đứng ở một bên nhìn.
Tất cả hiện trưởng của điển lễ tế thuốc hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng mà đánh một lát, bỗng nhiên Lâm Dương cảm thấy không thích hợp lắm.
Hùng Khải Uy kia giống như đang liều mạng đối nghịch với đám người vây quanh mình, mà tầm mắt hoàn toàn không còn ở trên người anh nữa rồi.
Anh ta giống như quên mất người tên Tiêu Tiến Đạt, quên vì sao mình ra tay.
Giống như anh ta đứng ra, là vì cố gắng dẫn phát trận rối loạn này.
Sao lại thế này?