CHương :
Đôi mắt Lâm Dương khẽ đảo, suy nghĩ nguyên nhân.
Cho đến lúc này, bỗng nhiên anh nghĩ tới chuyện gì đó, tầm mắt vội vàng nhìn về phía bên phải.
Mới phát hiện bảy tám gã tù binh vốn quỳ sát bên phải đã không thấy nữa.
“Hửm?”
Lâm Dương sửng sốt, vội vàng nhìn đám tù binh còn thừa lại.
Hóa ra đám người này nhân lúc hỗn loạn mang tù binh đi!
Chẳng lẽ những người này là bạn của Hùng Khải Uy?
Hùng Khải Uy cố ý gây ra hỗn loạn, để bọn họ lợi dụng thời cơ, dẫn những người sắp thành thuốc dân rời đi?
Lâm Dương có vẻ đăm chiêu, không hé răng nữa.
Nhưng chỉ thấy mấy người kia nhanh chóng tiến lên, trực tiếp khiêng bao tải nhốt tù binh, khiêng ra ngoài.
Đám đệ tử ở xung quanh đều bị Hùng Khải Uy hấp dẫn ánh mắt, không ai chú ý tới mấy người này.
Hành động này rất thuận lợi.
Lâm Dương vấn luôn im lặng nhìn chằm chằm.
Nhưng mà đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, trực tiếp đá vào vai người phụ nữ đi trước.
Cô ta bất ngờ không có phòng ngự, bị đạp ngã xuống đất, bao bố nhốt tù binh cũng rơi xuống.
Một màn đột ngột như vậy, mới khiến mọi người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn qua.
“Hả?”
“Đó là Thủ Mệnh sư tỷ!”
“Sao chị ấy lại ở đây?”
“Sao tù binh lại ở trong bao tải?”
Các đệ tử vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Nhưng mà chỉ thấy trưởng thôn dân hàng loạt tinh nhuệ của thôn Dược Vương tiến vào nơi diễn ra điển lễ tế thuốc.
Sắc mặt trưởng thôn Tô Bảo Minh lạnh lùng nhìn Thủ Mệnh, quát lớn: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
Tất cả mọi người đang chiến đấu lùi ra.
Hùng Khải Uy giống như con trâu đực phát cuồng cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này.
“Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy, các người thật lớn mật, vậy mà dám thả tù binh, đối nghịch với thôn Dược Vương ta! Hai người muốn phản bội thôn Dược Vương sao?” Tô Bảo Minh hét lên.
“Cái gì?”
Hiện trường rộ lên.
Thủ Mệnh và Hùng Khải Uy tự biên tự diễn diễn ra cảnh như vậy, chính là vì muốn cứu những tù binh kia sao?
“Tô Bảo Minh, thôn Dược Vương lấy người làm thuốc dẫn, vi phạm thiên đạo luân lý, người thần đều căm phân! Người được gọi là bề trên căn bản chính là một tên điên! Nếu như các người tin ông ta, vẫn luôn khăng khăng cố chấp, làm những chuyện thương thiên hại lý như thế, sẽ chỉ chôn vùi thôn Dược Vương, chôn vùi tính mạng của các người!” Thủ Mệnh nghiến răng nói.
Đây là một người phụ nữ để tóc ngắn tư thế oai hùng, nhìn khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng coi như xinh xắn, đôi mắt vô cùng kiên nghị.
“Làm càn! Thủ Mệnh, cô là đệ tử đứng đầu của tôi, là một trong những thiên tài của thôn Dược Vương, những năm gần đây thôn Dược Vương chúng ta vì bồi dưỡng cô mà hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, kết quả là cô khi sư diệt tổ, phản bội lại thôn Dược Vương? Các người… Quả thật là đáng chết!”
Tô Bảo Minh vô cùng phẫn nộ, rống lớn: “Người đâu, bắt bọn họ lại! Bọn họ thả những tù binh này, vậy hôm nay, tôi sẽ dùng bọn họ làm thuốc dẫn! Trở thành thành tựu của Tiêu Tiến Đạt!”