Chương :
Tô Vũ Nhi cũng hít sâu một hơi, tay lặng lẽ cầm lấy dao găm đặt đầy trên bàn.
Nếu Lâm Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô ta chắc chăn sẽ không để người của thôn Dược Vương thực hiện được…
rry Dịch Vụ Trọn Gói – Cam Kết Không Phát Sinh ^ _n, bong nhien Lâm Dương len tieng.
“Chỉ là loại độc này… Thật sự có thể độc chết người sao? Các người đang nói đùa với tôi đúng không?”
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
“Xem ra cậu còn chưa phục?” Tô Bảo Minh hừ lạnh nói.
“Hai loại độc tính này không giống bình thường, người bình thường có thể sống quá một phút đã có thể nói là kỳ tích, tôi đoán cậu nhiều nhất là phút, sẽ phải chết không thể nghi ngờ!” Đội trưởng của đội cận vệ cười ma nói.
“ phút sao?” Lâm Dương lắc đầu: “Chỉ sợ qua hai mươi phút, tôi đều không chết được “Chết đến nơi rồi còn cứng miệng? Tiêu Tiến Đạt, độc đã hoàn toàn phát tác, cậu nhìn kỹ hai tay mình đi!” Đội trưởng của đội cận vệ cười to nói.
“Được!”
Lâm Dương gật đầu, lại xắn hai ống tay áo của mình lên.
Nhưng mà chỉ liếc một cái, tiếng cười của đội trưởng đội cận vệ im bặt.
Toàn thân mọi người cũng cứng lại, đôi mắt mở to như chuông đồng, trợn to mắt nhìn hai tay của Lâm Dương.
Lúc trước vẫn còn đen xì, thịt nhão lan tràn trên hai tay, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở nên trơn bóng trắng nõn, giống như mới hồi sinh.
Như vậy đâu có một chút bộ dạng trúng độc?
“Sao có thể như vậy được?”
Đội trưởng của đội cận vệ nghẹn họng nhìn trân trối, tròng mắt thiếu chút nữa là long ra.
“Sao lại thế này?”
“Đây là biến ra ma thuật à?”
Không ít người liều mạng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Tôi dùng độc Lục La Hắc Tử Độc trong thôn ban cho mà! Cho dù người khổng lồ trúng độc này, trong vòng một phút cũng sẽ mất mạng, thần tiên khó mà cứu được, rõ ràng là người này trúng độc, sao có thể như vậy? Không có khả năng…”
Thành viên của đội cận vệ lúc trước vung châm phát ra tiếng gào thét thê lương.
Anh ta không tiếp nhận được hiện thực này.
Đội trưởng của đội cận vệ cũng khó tiếp nhận.
“Không sao cả, Tiêu Tiến Đạt còn trúng độc khác, độc này không giết được cậu ta, độc khác đủ rồi!” Tô Bảo Minh lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, còn có độc khác, còn có độc khác nữa, độc khác là Tàn Dương Độc màu máu, đủ khiến cả người cậu ta hóa thành máu loãng rồi!” Đội trưởng của đội cận vệ liên tục gật đầu, muốn kìm nén tâm trạng kích động xuống.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Lâm Dương mở lòng bàn tay ra, cho mọi người ở đây thấy rõ.
Năm ngón tay của anh trơn bóng sạch sẽ, màu da tự nhiên, trạng thái màu đỏ lúc trước đã biến mất.
Đầu óc của đội trưởng đội cận vệ trống rỗng, thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất.
NI m Tô Bảo Minh cũng im lặng rồi.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Thậm chí ngay cả tiếng hít thở của mọi người đều nghe thấy rõ…
“Tôi nói, độc của các người vô dụng với tôi! Tô Bảo Minh, tôi khuyên ông nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói! Ra tay lần nữa, đối với ông mà nói chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Lâm Dương bình tính nói.
Vẻ mặt Tô Bảo Minh lạnh lẽo, hung dữ quát: “Giết!”
Ông ta không muốn dây dưa thêm nữa!