Chương :
Toàn thân mọi người xung quanh căng lên, nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Nhưng mà đúng lúc này, mọi người giống như ngừng thở, trái tim giống như hoàn toàn ngừng đập.
Chỉ thấy quả đấm kia đánh qua, lúc sắp kề sát vào Lâm Dương, thì đột nhiên dừng cách Lâm Dương khoảng vài tấc.
Nhìn cẩn thận, Lâm Dương đúng là nâng một cánh tay lên, vươn ra một ngón tay để trên nắm đấm này.
Quả đấm khó tiến vào nửa tấc.
Đồng tử của đội trưởng đội cận vệ run rẩy.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lâm Dương bình tĩnh nhìn anh ta.
“Đừng xem thường tôi! Ngũ Độc Thần Chưởng!”
Đội trưởng của đội cận vệ lại hét lên, một chưởng lại đánh về phía ngực Lâm Dương.
Rầm!
Bàn tay đánh lên.
Khi tay dời đi, một chưởng ấn đen xì dữ tợn xuất hiện ở phía trên.
Đội trưởng của đội cận vệ mừng rỡ, cười nói: “Cậu xong đời rồi! Tiêu Tiến Đạt, cậu đã trúng Ngũ Độc Thần Chưởng của tôi! Lát nữa cậu sẽ phát độc mất mạng! Ha ha ha ha…”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, độc của các người không làm gì được tôi đâu!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Tươi cười trên mặt đội trưởng đội cận vệ cứng đờ.
Chỉ thấy Lâm Dương lấy một cái kim châm cứu ra, nhẹ nhàng đâm xuống ngực.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay in lên ngực – / Lâm Dương lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
“Cái gì?”
Đội trưởng của đội cận vệ ngây ngốc.
Xung quanh cũng vang lên vô số âm thanh hít vào một hơi lạnh.
“Độc kia… Được cậu ta hóa giải rồi hả?”
“Chỉ một châm đã được hóa giải rồi sao?”
“Không có khả năng! Không có khả năng!”
Đội trưởng của đội cận vệ không tin, nhìn hai bàn tay của mình, sau đó lại đánh về phía ngực Lâm Dương.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Mỗi một cái đánh đều mang theo kịch độc khủng bố.
Nhưng mà… Cho dù trên người Lâm Dương ăn bao nhiêu kịch độc, đều không làm nên chuyện gì.
Mỗi một kịch độc lưu trữ trên người Lâm Dương chưa được ba giây, đã bị kim châm cứu của anh ép ra khỏi cơ thể, thanh trừ sạch sẽ…
Người của thôn Dược Vương hoàn toàn điên rồi.
Tô Bảo Minh tiến lên vài bước, trừng mắt với đội trưởng của đội cận vệ.
Đội trưởng của đội cận vệ đã sợ tới mức mềm nhũn ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
“Vi sư đệ Tiêu Tiến Đạt này… Rốt cuộc là kỳ nhân dị sĩ gì? Vậy mà có thể coi như không thấy độc của đội trưởng đội cận vệ?”
Thủ Mệnh cũng mơ hồ rồi.
Lúc này Lâm Dương giơ tay lên, bình tĩnh nhìn đội trưởng đội cận vệ kia, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ cho các người thấy độc chân chính là như thế nào!”
“Độc chân chính sao?”
Đội trưởng của đội cận vệ bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt đờ đẫn.