Chương :
Đôi mắt bề trên lạnh lẽo, giống như đang nổi giận.
Nhưng mà… Vẻ mặt Lâm Dương không đổi, lạnh nhạt nhìn ông ta.
Một lát sau, anh lạnh nhạt mở miệng.
“Tôi không thể dạy ông làm việc thế nào sao?”
Những lời này vang lên, mọi người giật mình.
“Tên nhóc này đang nổi điên gì thế?”
“Vậy mà cậu ta dám phản bác bề trên sao?”
“Điên rồi! Người này điên rồi!”
Vô số người vì kinh hãi mà run rẩy.
“Làm càn!”
Tô Bảo Minh ở phía dưới thấy thế, lập tức hét lên: “Tiêu Tiến Đạt! Cậu là cái thá gì? Mà dám khoa chân múa tay với bề trên? Cậu muốn chết à? Người đâu!”
“Cói”
“Bắt lấy tên nghịch tặc phản bội này cho tôi!”
“Dạt”
Cường giả ở hai bên cùng xông về phía đài ngọc.
“Đều dừng tay cho tôi hét.
Lúc này bề trên Mọi người dừng lại.
“Bề trên!”
Tô Bảo Minh kêu một tiếng.
Nhưng một tiếng này, bỗng nhiên Tô Bảo Minh không dám hành động rồi.
Cả người như bị sét đánh, đờ đẫn tại chỗ.
Còn có vô số người ở hiện trường giống như ông ta.
Cho dù là đám cận vệ, nguyên lão trong thôn, mỗi đệ tử của các trưởng lão, thậm chí là đám Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy.
Lúc này, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Bởi vì… Đệ tử “Tiêu Tiến Đạt” trên đài ngọc, chẳng biết lúc nào đã lấy một cái kim châm cứu ra, đâm trúng tử huyệt lên người bề trên một cách chính xác.
Cả kim châm cứu đã biến mất vào trong.
Toàn bộ xảy ra trong lúc điện quang hỏa thạch.
Người nào cũng không đoán được sẽ như thế.
“Bề trên!”
“Không hay rồi! Tên phản đồ này muốn mưu hại bề trên!”
“Đầy tớ nhỏ! Mày dám?”
“Nhanh cút xuống cho tao!”
Người của thôn Dược Vương lấy lại tinh thần, cùng xông về phía bên này.
Nhưng bọn họ mới dán sát lại gần, lượng lớn kim châm cứu từ chỗ Lâm Dương bay ra, che đường đi của bọn họ.
Mọi người cũng thấy được bản lĩnh của Lâm Dương, nhìn thấy kim châm cứu rơi xuống đất, đều sợ đầu sợ đuôi, không dám tiến lên.
“Thú vị!”
Bề trên lạnh nhạt nhìn Lâm Dương, mở miệng nói: “Xem ra dã tâm của cậu không nhỏ, cậu muốn giết tôi, sau đó tự mình lên làm bề trên của thôn Dược Vương ư?”
“Tôi không có hứng thú đối với thôn Dược Vương.”