Chương :
Một luồng sức mạnh giống như dòng điện từ năm đầu ngón tay của ông ta phát ra, trong nháy mắt đã bao phủ lấy toàn bộ hư ảnh của Kỳ Lân.
Soạt soạt soạt.
Hư ảnh Kỳ Lân khổng lồ lập tức bị bao phủ bởi một lượng lớn vết nứt, sau đó vỡ vụn như thủy tinh ở ngay tại chỗ.
Lâm Dương cũng khó mà may mắn thoát khỏi được, bị luồng sức mạnh kia công kích, cả người liên tiếp lùi về sau mấy bước, cơ thể chấn động.
Thật vất vả mới có thể đứng vững được.
Phụt.
Trước ngực Lâm Dương chập trùng một lúc, sau đó một ngụm máu tươi từ trong miệng anh hộc ra.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, đây chính là thực lực của bề trên ư?
Tùy ý vung tay lên mấy lần đã có thể đánh cho yêu nghiệt thiên tài từng đánh thắng nhị trưởng lão biến thành dáng vẻ chật vật như thế.
Sao mà đáng sợ như thế?
“Bề trên thần uy cái thế, có một không hai, tôi khâm phục.”
Tô Bảo Minh vô cùng kích động, ông ta lập tức quỳ rạp xuống dưới đất, hành lễ với bề trên.
“Tôi khâm phục.”
Những người còn lại của thôn Dược Vương cũng đều quỳ xuống đất để hành lễ.
“Bề trên lợi hại như thế, chúng ta lấy gì mà chống lại đây? Lần này tất cả chúng ta đều phải chết ở nơi này rồi.” Mắt của Thủ Mệnh trừng to, ngơ ngác nhìn qua bóng dáng khủng khiếp kia, trong lòng đã mất hết hy vọng hơn phân nửa.
“Sư tỷ, thật sự xin lỗi, là chúng tôi liên lụy đến sư tỷ.”
Đám đệ tử phía sau òa khóc.
“Không, là tôi làm liên lụy đến các người, nếu như không phải tôi bảo các người đi cứu những tù binh này, các người cũng sẽ không vì thế mà mất mạng, rất xin lỗi.”
Thủ Mệnh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Dương không thể nào thẳng được bề trên.
Chỉ sợ hôm nay tất cả mọi người đều sẽ phải chết ở đây.
Lâm Dương lau đi vết máu trên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, nói.
“Cũng chỉ thế mà thôi.”
“Mạnh miệng!”
Bề trên lắc đầu, đột nhiên di chuyển.
Vèo một tiếng, người đã biến mất ngay tại chỗ.
“Cái gì thế này?”
“Đang làm ảo thuật à?”
NI / Các đệ tử khiếp sợ kêu lên.
Chỉ có Lâm Dương biết, đối phương không biến mất do ảo thuật gì đó, nguyên nhân ông ta biến mất rất đơn giản, chính là tốc độ quá nhanh, dưới tâm mắt của người thường đã không theo kịp tốc độ của ông ta nữa rồi.
Vù.
Trong chớp mắt, bề trên đã trực tiếp xuất hiện ở ngay trước mặt Lâm Dương: Bàn tay không tính là cường tráng kia trực tiếp bổ xuống cổ của Lâm Dương.
Bề trên muốn chế phục hẳn.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, vung cánh tay ra, lại một lần nữa phóng ra Lạc Linh Huyết.
Rầm một tiếng, cánh tay của bề trên bị hất văng ra, phát ra một âm thanh nhỏ.